Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 19



“Ông…ông bà chủ, phanh xe, phanh xe xảy ra vấn đề rồi!” Trương Tiến vừa run rẩy đáp, vừa sợ hãi đạp loạn lên phanh xe. Mười mấy năm cầm lái, chưa bao giờ anh ta đối mặt với tình huống nguy hiểm như thế này. Phía trước là quốc lộ rất đông dân cư nữa, nếu chẳng may…chẳng may…

Trương Tiến hoảng hốt nuốt nước bọt. Cái mạng quèn này của anh ta bán đi còn không đủ để mà đền nổi hậu quả gây ra sắp tới.

Mã Hoa vốn nhát chết, sợ hãi mà ôm chầm lấy chồng mình, lắp bắp nói không thành tiếng: “Ông nó ơi, ông mau nghĩ cách đi. Nếu không tất cả chúng ta đều phải chôn chân ở đây đấy!” Thời khắc nguy hiểm này, Triệu Tư Mỗ cũng hoàn toàn bất lực. Riêng về công nghệ thông tin lão ta hoàn toàn mù tịt, nhất là về cấu tạo của mấy kiểu xe ô tô sang trọng bậc nhất này.

Con mẹ nó chứt Triệu Tư Mỗ hét lên chửi thề.

Ở ngay phía đằng trước là một tốp khách du lịch đang giơ tay xin đường, ước chừng khoảng mười lãm, mười sáu người.


Trương Tiến mặc dù đang đánh tay lái hết sức cẩn thận, mỗi lần đánh lái đều né được người đi đường nhưng cũng bị tình huống này làm cho sợ xanh mắt.

Những kẻ kia vô duyên vô cớ nối đuôi nhau thành một hàng dài sang đường. Những chiếc xe khác đều dừng lại nhường đường cho họ. Nhưng chiếc xe này hoàn toàn không thể dừng lại được, tốc độ vẫn lao đi rất nhanh y như khi ở trên đường cao tốc.

Thôi rồi, lần này Triệu gia gặp nạn thật sự rồi! Ba người trên xe nhất loạt đầu hét lên thất thanh…

Tách… tách…

Tư Kiệt lúc này đang cầm máy ảnh trên tay, đi đi lại lại ngoài vườn, nhàn nhã chụp ảnh vườn hoa hồng trắng ở trong khuôn viên biệt thự.

Anh vừa chụp ảnh vừa cong môi cười lạnh. Giờ này có lẽ vợ chồng Triệu Tư Mỗ đang gặp chuyện rồi.

Tư Kiệt vén nhẹ tay áo lên, nhìn vào đồng hồ, đoạn anh lim dim đôi mắt, khẽ lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba…! Bùm!” Mỗi một lần đếm, ngón tay Tư Kiệt lại đung đưa theo nhịp, đầu anh lắc lư qua lại giống như mấy thằng nhóc đang nhảy nhót theo nhạc ở trong quán ba. Một lát sau, Tư Kiệt bỗng phá lên cười nắc nẻ.

Tiếng cười của anh vang vọng dưới ánh chiều tà, khiến cho vẻ đẹp của Tư Kiệt càng trở nên thâm hiểm, u ám và vô cùng ma mị. Mặc dù trên mặt anh có vết bớt, nhưng những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt vẫn không hề mất di.

Chỉ là con người ta khi nhìn vào anh lại nhất mực chăm chú để ý tới vết bớt xấu xí kia mà không hề nhận ra vẻ đẹp hiếm có ẩn đằng sau vết bớt ấy.

“Lão gia, lão gia, chúng ta còn sống hay đã chết?” Mã Hoa run rẩy cất giọng hỏi, đôi mắt bà ta ngắm nghiền, thân dưới chậm rãi rỉ ra một dòng nước lỏng bốc mùi ngai ngái.


“Còn… còn… còn sống!” Triệu Tư Mỗ vì sợ hãi quá độ mà chui tọt xuống dưới ghế xe, ôm lấy đầu, trong lòng vẫn không khỏi cả kinh, hãi hùng.

Mặc dù lão là một kẻ có thế lực rất mạnh, có thể tùy ý hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, chỉ một câu nói của Triệu Tư Mỗ thôi cũng đủ khiến một công ty mẹ phá sản ngay trong một ngày. Tuy vậy, dù sao lão cũng là con người, cũng biết sợ chết mà tiếc rẻ mạng sống của mình. Chuyến đi này do quá vội vàng, gấp rút nên lão đã chủ quan không cử vệ sĩ đi theo, do vậy mới xảy ra cơ sự đáng tiếc như thế.

Toàn bộ ba người trên xe đều đã thoát nạn.

Ngay vào thời điểm chiếc xe chuẩn bị lao tới đám khách du lịch kia thì bỗng nhiên Trương Tiến bấm được phanh xe, ngay lập tức chiếc xe giảm tốc độ và dừng lại kịp thời, chỉ cách chưa đầy một mét nữa là nó đã gây tai nạn chết người kinh hoàng trên quốc lộ này.

Đôi tay Trương Tiến không còn tự chủ được nữa. Vì sợ hãi quá độ mà hồn phách anh ta dường như đã bị ai đó bắt đi, run rẩy mở cửa xe ra, rồi nằm vật ra đất thở hổn hển.

Những người đi đường qua lại đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, cùng nhau đưa tay chỉ trỏ bàn tán. Lễ dĩ nhiên, Triệu Tư Mỗ có gan to bằng trời cũng không dám để Trương Tiến lái xe nữa mà vội vàng gọi điện cho vệ sĩ của mình đem tới một chiếc siêu xe khác.

Trương Tiến đáng thương thì bị lão ta đuổi thẳng cổ, một đồng lương tháng này cũng đừng hòng mà được hưởng.

Tư Kiệt đã ngừng động tác chụp ảnh, khóe môi cong lên đầy khiêu gợi.

Lần này anh chỉ mới cảnh cáo vợ chồng Triệu Tư Mỗ, lần sau không dám chắc bọn họ còn có thể bình an mà quay về hay không.


Tư Kiệt tự dùng tài năng thiên bẩm của mình để sáng chế ra đồng hồ hẹn giờ cho phanh xe. Cứ nửa đêm anh lại lén lút xuống nhà kho của biệt thự, miệt mài chỉnh sửa, lắp ghép, cuối cùng đã chế tạo ra chiếc đồng hồ nhỏ xíu bằng hai ngón tay trỏ. Chiếc đồng hồ này một khi đã được gắn vào trong xe ô tô, được nối cùng dây phanh, chắc chắn nó sẽ khiến cho phanh xe tạm thời bị ngắt, không còn theo sự điều khiển của người lái.

Ngay khi biết vợ chồng Triệu Tư Mỗ sẽ đi đến sân bay, Tư Kiệt thừa dịp bọn họ không chú ý, lẻn ra phía sau xe, dùng dây đồng hồ kết nối với dây phanh, đoạn bấm nút hẹn giờ. Sau mười phút xe chạy, phanh sẽ lập tức tạm thời ngừng hoạt động.

Khi đã hết thời gian hẹn giờ, phanh xe lại trở về trạng thái như cũ.

Tư Kiệt còn cẩn thận dùng bã cao su đã nhai sẵn để dính chiếc đồng hồ mini vào đáy xe. Chờ đến khi bã cao su khô lại, đồng hồ cùng với bã cao su sẽ tự động rơi xuống dưới đất. Mọi việc anh tác động vào đều hoàn toàn biến mất mà không để lại một chút dấu vết.

Tư Kiệt tự cảm thấy rất phục bản thân mình, đôi lông mày nhướn lên đầy tự mãn.

Bước đường báo thù này của anh đã bắt đầu nở hoa từng chút, từng chút!

------------------




Bình Luận (0)
Comment