Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 41



Đằng Thiết Giáp là lần đầu tiên nghe thấy cái tên bùa chú An Ma Cương, gương mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi.

Ông ta đưa mắt liếc sang nhìn Lương Chuyên Mạnh, hất hất đầu ra hiệu cho hắn tra xem bùa chú An Ma Cương là thứ quỷ quái nào?

Đằng Thiết Giáp làm trong giới chính trị đã hơn ba mươi năm, có trời đánh chết ông ta cũng sẽ không bao giờ tin vào những chuyện mê tín, ma quỷ.

“Ông không cần mất công tìm kiếm đâu, bùa chú An Ma Cương chỉ là một cái tên gọi mà thôi.”

Nghe tiếng Tiêu Bách Thần nói, Đằng Thiết Giáp khẽ giật thót. Đoạn ông ta cười cười nhìn anh, vội cất giọng thanh minh:

“À, chẳng là tôi chưa từng nghe đến loại bùa kỳ lạ này, ngại làm phiền đến cậu nên nhờ Chuyên Mạnh kiểm tra cho xem thế nào!”

Tiêu Bách Thần không nói không rằng, trực tiếp đưa tay luồn ra sau gáy của Đằng Thiết Quang, đoạn ấn mạnh vào một huyệt mạch, Đằng Thiết Quang lập tức co người lại, sau đó lim dim đôi mắt, không còn vùng vẫy chống cự, gây loạn như trước nữa.

Sau khi Đằng Thiết Quang đã ngủ yên, Tiêu Bách Thần bèn ra hiệu cho mọi người cùng nhau nhẹ nhàng đi ra phía ngoài tiền sảnh.

Thiên Kim không hề nhận ra anh, cô ta chỉ cảm thấy có chút ngưỡng mộ người thiếu niên bí ẩn này. Tuy tuổi còn trẻ như vậy, nhưng mà anh đã trở thành một nhân vật có tiếng trong và ngoài nước, ít nhiều đến ngay cả chú cô ta cũng phải dè chừng.

Tiêu Bách Thần đón lấy tách trà ấm mà quản gia nhà họ Đằng dâng lên, nhấp một ngụm mà thưởng thức, đoạn không quên bồi thêm một câu:


“Khi nãy, ông có để ý đến bụng của Đằng Thiết Quang hay không?”

Tiêu Hoàng Long nghe con trai mình hỏi Đằng Thiết Quang, trong đầu cũng tự nhớ lại, ngay khi Tiêu Bách Thần xé rách áo của Đằng Thiết Quang, ông có thấy một vết bầm đen rất lớn.

Đằng Thiết Giáp cũng đã nhìn thấy rõ, bèn gật gật đầu xác nhận:

“Vết bầm đen trên bụng Thiết Quang lúc đầu vốn nhỏ chỉ bằng móng tay cái. Khi đó, tôi còn nghĩ là do nó không cẩn thận, va vào vật gì đó nên bị tím. Thế nhưng, càng ngày về sau vết bầm này lại thêm to, đến hiện tại đã lớn hơn cả một bàn tay người trưởng thành.”

Ông ta vừa nói, vừa khẽ thở dài. Mặc dù Đằng Thiết Giáp đã liên hệ với rất nhiều bác sĩ giỏi có tiếng, chuyên môn vượt bậc nhưng đều bó tay. Họ không thể nào chỉ ra được nguồn gốc xuất hiện và nguyên nhân vì sao.

Hiện tại Tiêu Bách Thần là niềm hy vọng cuối cùng của ông ta. Mọi an nguy của Đằng Thiết Quang, đều phó thác vào trong lòng bàn tay của anh.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Bách Thần liền đưa mắt đảo một vòng quanh những người đang có mặt ở đây, lạnh lùng tuyên bố:

“Phiền ông cho hết họ ra bên ngoài, chỉ để lại ba chúng ta rồi tôi sẽ đi vào thẳng vấn đề!”

Lương Chuyên Mạnh nghe Tiêu Bách Thần có ý đuổi mình đi, cơn giận giữ trong hắn bắt đầu bùng nổ.

Hắn đứng phắt dậy, hằm hằm mà nhìn chằm chặp vào Tiêu Bách Thần, gằn giọng cảnh cáo:

“Anh lấy quyền gì nà đòi đuổi tôi. Anh nên nhớ kỹ một điều, tôi là cháu trai ruột của chú Đằng. Còn anh chỉ là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Tôi có thể lập tức đuổi anh ra khỏi đây!”

Tiêu Bách Thần khẽ nhún vai, gương mặt tràn đầy vẻ thách thức:

“Được thôi! Xin mời anh tự nhiên!”

“Mày... mày dám thách tao. Mày có tin tao sẵn sàng lột bỏ mặt nạ của mày ngay tại đây hay không?!!!”

Lương Chuyên Mạnh điên tiết mà đưa tay túm lấy cổ áo Tiêu Bách Thần, chỉ thiếu một ngòi châm nữa thôi là hắn sẽ sẵn sàng lao vào đánh Tiêu Bách Thần một trận ngay lập tức.

Trước tình hình căng thẳng như thế, Đằng Thiết Giáp vội vàng kéo mạnh tay Lương Chuyên Mạnh ra, giơ tay tát mạnh vào mặt hắn một cái, đoạn ông ta tức giận chỉ tay mà mắng:

“Cháu ra ngoài ngay cho chú. Việc này không cần cháu tham gia. Ra ngoài!”

Lương Chuyên Mạnh không ngờ ông chú già của mình lại đi bênh một kẻ xa lạ, lại còn vênh váo mà giương giương tự đắc. Thần y sống cái con khỉ gì, cậu chủ Tiêu danh tiếng vang dội cái con khỉ gì! Hừ! Đối với hắn, Tiêu Bách Thần chỉ là một kẻ lừa đảo không hơn không kém!

Nhìn theo bóng lưng Lương Chuyên Mạnh và Thiên Kim đầy khó chịu mà rời đi, Đằng Thiết Giáp khẽ chép miệng.

Đợi ông ta ổn định chỗ ngồi, Tiêu Bách Thần bắt đầu vào việc chính ngay.

“Trước khi tôi nói rõ với ông về loại bùa An Ma Cương này, thì phiền ông hãy nói thật cho tôi biết, thời gian gần đây Đằng Thiết Quang có làm điều gì bất chính hoặc gây thù chuốc oán với một người nào đó hay không?”


Nghe Tiêu Bách Thần hỏi, Đằng Thiết Giáp chợt rùng mình, mí mắt không ngừng co giật. Ông ta thân là cựu thủ tướng chính phủ, tiền bạc và quyền lực không hề thua kém ai, nhưng lại vô phúc đẻ ra một đứa con trai ham chơi, không ngừng gây tội nghiệt ở khắp mọi nơi.

Thế nhưng, nếu để cho người lạ biết được bí mật mà ông ta và con trai mình đang cố gắng che đậy, chỉ sợ sự nghiệp và danh tiếng của nhà họ Đằng đều bị hủy hoại trong phút chốc.

Nghĩ vậy, Đằng Thiết Giáp quyết định sẽ không mở miệng tiết lộ bất cứ điều gì. Ông ta cười cười, đoạn cầm tách trà ấm lên mà tu sạch một hơi, bình tĩnh đáp:

“Cậu Tiêu à, từ sau khi tôi về hưu, hầu như công việc thường ngày chỉ xoay quanh chăm bẵm vườn hoa lan ngoài kia, thưởng trà, đàm đạo một vài câu chuyện trên trời, dưới đất với đám bạn già. Còn Thiết Quang đang tuổi ăn tuổi chơi, nó làm những việc gì ngoài kia, tôi cũng hoàn toàn không hề hay biết!”

Tiêu Bách Thần cong môi cười lanh. Anh đã có nhã ý muốn giúp đỡ ông ta, mà ông ta lại không muốn. Xem ra, đối với ông già này, danh dự và lòng tự tôn của bản thân ông ta vẫn là trên hết.

“Được. Nếu ông khuôn muốn nói, tôi cũng không ép. Nhưng ông Đằng, nếu ông còn cố chấp, con trai ông nhất định sẽ chết. Ông hãy suy nghĩ thật kỹ đi!”

Đằng Thiết Giáp nghe vậy liền có chút lo sợ, hai bàn tay đầy vết nhăn không ngừng đan xen vào nhau, biểu hiện cho tâm trạng rối bời, không biết xử lý sao cho ổn thỏa của ông ta ngay lúc này.

Tiêu Hoàng Long toan muốn mở lời khuyên bảo nhưng Tiêu Bách Thần đã lắc đầu ngăn lại. Lựa chọn quan trọng này, hãy để cho bản thân ông ta tự quyết định. Giữa danh dự và con trai mình, liệu ông ta sẽ chọn đứng về phía bên nào đây?

Khoảng mười lăm phút sau, Đằng Thiết Giáp bèn mệt mỏi mà thở sâu một hơi, sau đó ông ta quyết định sẽ đem toàn bộ bí mật đen tối mà mình đang cố gắng che đậy kia nói cho cha con Tiêu Bách Thần.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn, thâm sâu mà bí ẩn đã bị một miếng mặt nạ che mất một bên mắt của Tiêu Bách Thần kia, trầm giọng mà kể.

Cách đây một tuần, Đằng Thiết Quang có nói với ông ta về kế hoạch cải tạo bãi đất hoang trên quả đồi phía Tây ngoại ô thành phố, biến nó thành một khu du lịch nghỉ dưỡng sầm uất.

Đằng Thiết Quang cò tự hào mà vỗ ngực khẳng định: dự án này của anh ta nếu thành công chắc chắn sẽ thu về một số vốn lớn khổng lồ.

Mặc dù Đằng Thiết Giáp thừa biết, đứa con trai này của mình chỉ ham chơi, nhảy múa là chính, nào đâu có biết đến thế nào là làm ăn, thế nào là đầu tư vốn kinh doanh. Ấy vậy mà hôm đó anh ta dám khẳng định chắc như đinh đóng cột, khiến Đằng Thiết Giáp cũng mủi lòng.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ và hậu thuẫn tối đa về mặt tài chính của cha, Đằng Thiết Quang đã thành công mua được miếng đất rộng lớn, màu mỡ nằm ngay dưới chân đồi Hoa Bưu, ngọn đồi nổi tiếng bởi cảnh đẹp và cây cối xanh tươi, hoang dã.

Nghe Đằng Thiết Giáp kể đến đây, Tiêu Hoàng Long có chút tò mò bèn lên tiếng hỏi:

“Ông và cậu hai mới mua mảnh đất dưới chân đồi Hoa Bưu, vậy thì mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu của ai? Theo tôi được biết, toàn bộ đất đai của rừng đều do chính phủ đảm nhận và tiếp quản!”

Trước câu hỏi đầy bất ngờ này của Tiêu Hoàng Long, Đằng Thiết Giáp chỉ biết nở nụ cười chống chế:

“Vậy ông cũng đã quên rằng tôi từng là người của chính phủ hay sao? Những việc như thế này, chỉ có nội bộ chủ chốt mới biết, người ngoài không một ai được phép dòm ngó!”

À...

Tiêu Hoàng Long đã hiểu ra toàn bộ ẩn ý bên trong lời nói của Đằng Thiết Giáp, gật gật đầu đồng ý.


Mặc dù mang tiếng là đất đai đều do chính phủ đứng ra cai quản giúp dân, nhưng thực chất những miếng đất màu mỡ, khổng lồ, có giá trị cao như thế này thường bị các lãnh đạo vai vế và quyền lực âm thầm thâu tóm làm của riêng toàn bộ. Còn những kẻ xấu số nào chẳng may phát hiện đều chỉ có một con đường duy nhất, đó là cái chết!

“Rồi chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”

Tiêu Bách Thần ngả lưng ra sau ghế, đưa chân vắt chéo lên nhau mà hời hợt cất giọng hỏi tiếp.

“Bây giờ mới là vấn đề chính!”

Đằng Thiết Giáp nuốt một ngụm nước bọt, quyết định một lèo kể hết toàn bộ nguyên nhân.

Vào một buổi tối cuối tuần trước, bầu trời bỗng dưng đổ mưa to tầm tã, cảm tưởng như bão lớn đã về, Đằng Thiết Giáp khi ấy đang đi đi lại lại trong nhà, không ngừng lo lắng cho an nguy của con trai.

Buổi sáng ngày hôm đó, Đằng Thiết Quang có đem theo một vài thuộc hạ thân tín, cùng nhau phóng xe đến đồi Hoa Bưu, xem xét lại một lượt địa hình đất đai để chuẩn bị tiến hành kế hoạch xây dựng khu du lịch nghỉ dưỡng to lớn nhất cả nước.

Dự định anh ta sẽ đến đó quan sát, cho thuộc hạ đo lường khoảng chừng hơn ba tiếng sau sẽ về nhà, thế nhưng đến tận hơn một giờ đêm, tung tích của Đằng Thiết Quang và đám thuộc hạ vẫn bặt vô âm tín.

Toàn bộ các cuộc gọi đi đều trả về một loạt tiếng tút tút dài đằng đẵng.

Ngoài trời mỗi lúc một mưa to hơn, Đằng Thiết Giáp đã lo lắng đến nỗi mất ngủ, đi đi lại lại trong phòng như thế.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, ông ta chợt nghe thấy có tiếng động cơ nặng nề của xe phóng vụt vào trong hầm đỗ, tiếp ngay sau đó là một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.

Khi Đằng Thiết Giáp mở cửa ra xem thì bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ hãi, khuôn mặt lập tức tái mét:

Đằng Thiết Quang cả người ướt sũng, quần áo xộc xệch, máu tươi từ đâu thấm ướt toàn bộ chiếc áo sơ mi trắng của anh ta, nhỏ xuống cả sàn nhà.

“Cha, con giết chết năm mạng người rồi!”

Đằng Thiết Quang chỉ kịp nói có một câu duy nhất, liền sau đó ngất lịm đi, không còn biết gì nữa.

------------------




Bình Luận (0)
Comment