May mắn thay, Khỉ Gầy trời sinh lanh lợi, có thể nhìn thấu các phương thức tấn công của sát thủ, kéo theo Tiểu Man né tránh.
Mà hắn ta cũng không phải là không bị tổn thương.
Trên người hắn ta đã bị đâm hai lần, nhưng may mắn là nó không trúng các vị trí nguy hiểm, nếu không hắn ta đã chết mấy lần rồi.
“Ngươi biến đi, cút đi!”, Tiểu Man chụp lấy những tảng đá bên cạnh, không ngừng ném về phía tên sát thủ, cô ta không thể trơ mắt nhìn Khỉ Gầy bị giết.
Những tảng đá cô ta ném ra không hề nhẹ, nhưng tên sát thủ vãn có thể dễ dàng dùng tay đập vỡ từng tảng đá, từng bước tiến lại gần cô ta, thanh trường kiếm giơ cao rồi chém thẳng xuống cô ta.
“Tiểu Man, mau tránh đi!”, Khỉ Gầy mới vừa bị tên kia một cước đá bay, cả kinh hét to.
Ngay khi thanh trường kiếm sắp chém xuống đỉnh đầu Tiểu Man, thì đã có một cây gậy vàng đâm ngang trực tiếp chặn trường kiếm, khiến cho nó ngưng lại.
“Tiểu Man, ngươi lùi lại một chút!”, Tiểu Man kinh ngạc, bên tai liền nghe thấy giọng nói của Dương Ân.
Dương Ân cầm cây gậy vàng xuất thủ, cây gậy vàng tỏa ra huyền khí màu xanh, giống như một cây thương dài khuấy động cơn mưa to như thác đổ, tạo ra hàng ngàn mũi tên nước phóng tới.
Những mũi tên do nước mưa tạo thành, sức sát thương do chúng gây ra rất mạnh.
Tên sát thủ cầm kiếm chém đứt những mũi tên mưa, nhưng những gì hắn ta chém đứt chỉ là những mũi tên mưa đó, mà không phát hiện ra rằng vẫn có một màn mưa như một lưỡi dao sắc bén đang đánh tới sau lưng, muốn xuyên thủng lớp huyền giáp của hắn ta.
"Huyền giáp há lại là thứ mà ngươi có thể xuyên phá dễ dàng như vậy!", tên sát thủ rất coi thường trận mưa dao này, cao ngạo lên tiếng, thanh kiếm trong tay chém ra dũng mãnh.
Sát thủ này là một vị tướng từ chiến trường trở về, vô cùng dũng mãnh thiện chiến, thế kiếm trùng điệp, tạo thành lưới kiếm, toàn lực công kích Dương Ân.
Sát thủ này so với người đã bị Dương Ân giết trước đó có vẻ cứng rắn hơn một chút, kiếm pháp của hắn ta còn tốt hơn nữa, Dương Ân phải nghiêm túc xem xét, mặc dù Bão Vũ Thương quyết của hắn đã đạt tới cảnh giới hoàn hảo, sức mạnh không thua gì đối thủ.
Tăng cấp liên tục!
Kiếm pháp của tên sát thủ vô cùng mạnh mẽ, đánh ra ánh sáng như mặt trời chói lọi, làm bốc hơi nước mưa đang rơi xuống, kiếm lực trong nháy mắt trực tiếp tấn công vào hông và bụng của Dương Ân.
Hai mắt Dương Ân nhíu chặt căng thẳng, né tránh không chút suy nghĩ, quần áo bị xé rách, một dòng máu tươi bất ngờ rỉ ra.
Tên sát thủ cười gằn một tiếng, lại liên tục chém tới, thanh kiếm mang vầng dương, sức mạnh kết nối liền mạch như không có hồi kết, không hổ là thanh kiếm đã từng chinh chiến trên sa trường, uy lực tuyệt đối không tầm thường.
Dương Ân dùng gậy làm thương, Bão Vũ Thương quyết đánh tới không chút lưu tình, nếu hắn có thể cầm hòa được đối thủ đã là rất đáng nể rồi, dù sao đối thủ cũng là một vị tướng thực thụ.
"Uy lực cực hạn của Bão Vũ Thương quyết không chỉ giới hạn ở đó, ở trong hoàn cảnh như vậy, nó vẫn có thể phát huy ra uy lực cường đại hơn!", Dương Ân luôn cảm thấy Bão Vũ Thương quyết của hắn vẫn còn có một chút thiếu sót, hắn bắt đầu tập trung hơn trong việc sử dụng Bão Vũ Thương quyết.
Bão Vũ Thương quyết là chiêu thức tập trung vào tốc độ, sự nhanh nhẹn và sự khốc liệt.
Chỉ khi thành thạo ba yếu tố này thì thương pháp này mới có thể phát huy được sức mạnh mạnh mẽ nhất của nó.
Dương Ân đã thành thạo các yếu tố cần thiết, nhưng khi sử dụng Bão Vũ Thương quyết, hắn tự nhiên có cảm giác nhập vai hơn khi chiến đấu trong mưa, có khả năng phát huy sức tấn công mạnh mẽ nhất, thậm chí vượt xa uy lực ban đầu.
Vô số mũi tên mưa ập xuống, tốc độ xoay thương trong tay của Dương Ân càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức chính hắn cũng không thể tin được, như thể tốc độ của hắn đã khớp với tiết tấu của mưa.
Dương Ân xuất thủ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức tên sát thủ bị áp đảo, huyền giáp trên người bị đánh trúng liên tiếp, lúc đầu còn có thể chống đỡ, nhưng sau mười gậy rồi trăm gậy, cuối cùng huyền giáp của hắn ta cũng không thể chống đỡ, liền bị đánh nứt ra.
“Chết đi!”, Dương Ân lại sử dụng thức thứ tư của Bão Vũ Thương quyết “Mưa như thác đổ”, hàng rào phòng ngự của tên sát thủ bị đánh sập, hắn ta bị gậy vàng đánh cho tới chết.
Dương Ân liên tiếp giết hai tướng, chẳng những không kiệt sức chút nào, mà còn cảm thấy cả người vừa nóng lên, tinh thần chiến đấu hừng hực bùng cháy.
“Bọn rác rưởi các ngươi không phải tới đây để giết ta sao? Ta đã giết chết hai tên rác rưởi, mau tới đây!”, Dương Ân nhìn hai người đang đánh nhau với Vạn Lam Hinh và người đang đuổi giết Từ Tiểu Cường, hung hãn quát lên.
Tiếng Dương Ân gầm như tiếng sấm, khiến cho cả ba tên sát thủ đều hoảng loạng.
Năm tên này có thực lực ngang nhau, cho dù đều chỉ là tướng sơ cấp nhưng đều là cao thủ trên chiến trường.
Thế mà hôm nay bọn chúng lại bị một người được cho là đang "trọng thương" tàn sát, khiến bọn chúng hoàn toàn thất kinh.
Cũng vào giờ khắc này, Vạn Lam Hinh đã tiến bộ lên thêm một bậc nữa, huyền giáp trên người trong nháy mắt kết thành hai tầng, khí thế cường bạo, đã đạt tới cảnh giới nhân tướng trung cấp chỉ trong một lần, trường thương trong tay ngưng tụ nước mưa, dòng nước như hóa rồng, xuyên thẳng qua bụng của một tên sát nhân, đồng thời vung chân lên, đá tên kia xuống bùn, hộc máu la liệt.
||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||
Sát thủ đang đuổi theo Từ Tiểu Cường sợ hãi, vội vàng lui ra phía sau, Từ Tiểu Cường lấy hết can đảm hét lớn: "Có bản lĩnh thì ngươi đừng đi, có tin ông đây sẽ đánh chết ngươi hay không, đừng tưởng rằng mới vừa rồi ta để cho ngươi đánh được mấy cái thì liền lớn lối, bây giờ đã biết sợ rồi hả!"
Da mặt người này quả thực là dày không tả nổi.
Lúc này, có một cái bóng từ trong mưa ung dung đi ra nói: "Vạn Thiên Long đã sinh được một cô con gái tốt, nếu như có thể trở thành con dâu của ta thì tốt biết bao!"
- ----------
Mừng Quốc Khánh mùng 2/9.
Truyện Online 123 xin phép up 10 chương chào mừng ạ ^^
Chúc mọi người một kỳ lễ vui vẻ.