Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 187


Cô gái này mặc một bộ quần áo bó sát màu đen làm lộ ra đường cong hoàn hảo, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy làn da như sương tuyết trong bộ quần áo rách nát vì trận chiến của nàng ta.

Bất cứ ai nhìn thấy hình dáng này của nàng ta nhất định máu huyết đều sẽ sôi trào, còn gương mặt tinh xảo của nàng ta bây giờ không có gì che giấu, mái tóc đen lòa xòa ra như thác nước, toát ra sự quyến rũ mê người của một người đẹp đang say ngủ.

Dương Ân lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, một ngọn lửa từ trong cơ thể bốc lên, bụng dưới lập tức căng phồng khó chịu.

“A Di Đà Phật, không đứng đắn, chớ nhìn!”, Dương Ân quay mặt đi niệm phật mấy lần, sau đó đưa tay thăm dò hơi thở của cô gái, hơi thở vẫn còn nhưng rất yếu và lộn xộn.

Dương Ân cũng không nói nhiều, lấy ra một viên đan dược trị thương rồi đút nó cho cô gái.

Lúc này, cô gái đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt vô cùng hoảng hốt, đến mức khiến cho Dương Ân phải rùng mình, mấy viên đan dược liền rơi xuống đất.

Tâm trí của Dương Ân vốn cứng hơn người thường rất nhiều, nhưng ánh mắt của cô gái này thật sự quá kinh khủng, dường như có thể trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt khó chịu, cũng may sau khoảnh khắc cô gái mở mắt ra, ánh mắt liền trở nên ảm đạm trở lại, không còn đe dọa như vừa rồi nữa.


“Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cứu cô thôi”, Dương Ân chân thành nhìn cô gái nói.

Cô gái nhìn Dương Ân khẽ chớp mắt, sau đó lại nhắm mắt lại, không biết là do bị thương quá nặng hay là do không nói được.

Dương Ân thử nói: "Ta cho cô uống đan dược, cô mở miệng ra một chút".

Cô gái do dự một chút rồi mới hợp tác mới mở miệng, Dương Ân cẩn thận đặt viên đan dược lên đôi môi ngọc của cô gái, ngón tay của hắn không tránh khỏi hơi chạm vào đôi môi ngọc của cô gái, lông mi của cô gái run lên vô cùng mạnh mẽ.

Dương Ân làm xong việc liền nói: "Ta chỉ có thể giúp cô đến mức này thôi, có thể hồi phục hay không thì phải phụ thuộc vào bản thân cô".

Nói xong, Dương Ân thủ ở bên cạnh, rất quân tử, nhìn không ra cái gì không đứng đắn, ánh mắt có chút mơ hồ không có điểm nhìn cụ thể, nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, có một nữ yêu quái ăn thịt người từ trên trời rơi xuống, ta sợ nữ yêu quái này ăn thịt ta, A Di Đà Phật..."
Cô gái này chắc cũng không hơn Vạn Lam Hinh bao nhiêu tuổi, nhưng nàng ta xinh đẹp hơn Vạn Lam Hinh một chút, thân hình thì hoàn hảo hơn Vạn Lam Hinh rất nhiều, có thể nói, dù là gương mặt hay thân hình, thì cô gái trước mặt đều có ưu thế hơn Vạn Lam Hinh.

Đương nhiên, trong mắt Dương Ân, điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người không phải là chênh lệch về ngoại hình, mà là khác biệt về khí chất, khí chất này khiến Dương Ân không biết phải diễn tả như thế nào, giống như là đang so sánh một cô gái đã trưởng thành với một thiếu nữ chưa nảy nở hết vậy, khoảng cách giữa hai người không cách nào rút lại được.

Điều khiến cho Dương Ân cảm thấy kỳ quái nhất chính là, cô gái này lại cho hắn cảm giác thân thiết không thể giải thích được, giống như có một loại đồng nguyên khí tức, khiến cho hắn khó mà tự kiềm chế.

Ngay khi Dương Ân nghĩ rằng việc cho cô gái uống đan dược sẽ cứu được nàng ta, thì hắn lại thấy nàng ta thổ huyết một cách đau đớn, không khỏi rên rỉ thống khổ.

Dương Ân thất kinh, chuẩn bị nhích tới gần nàng ta một lần nữa, nhưng Tiểu Hắc đột nhiên chạy nhanh trở lại, giải phóng thần thức kêu lên: "Đừng tới gần cô gái đó".

Dương Ân dừng lại ngay lập tức.

Tiểu Hắc đi tới bên cạnh Dương Ân, nhìn cô gái kia rồi nói: "Ý chí Tử Thần trên người cô ta rất mạnh, với thực lực bây giờ của ngươi mà nhích tới gần thì sẽ bị ý chỉ Tử Thần của cô ta làm cho ảnh hưởng, làm tổn thương thần đình, thậm chí khi cô ta bộc phát ra sức mạnh thì còn có thể giết chết ngươi".


“Nàng ta đáng sợ như vậy sao?”, Dương Ân tặc lưỡi.

“Cô ta là một trong những Vương giả đã chiến đấu cách đây không lâu”, Tiểu Hắc lại nói.

“Vương giả trẻ tuổi như vậy, thật sự đáng kinh ngạc!”, Dương Ân cảm thán một tiếng, sau đó liền hỏi: “Nàng ta còn cứu được không?".

đam mỹ hài
"Nếu như cô ta có thể chịu đựng được, thì cô ta sẽ không chỉ được cứu, mà sức mạnh còn tăng lên rất nhiều, nhưng cô ta hiện đang bị thương nặng, cho dù ngươi có cho cô ta uống đan dược chữa trị thông thường cũng không có tác dụng gì lớn, cho nên hi vọng mong manh lắm”, Tiểu Hắc trả lời.

“Vậy thì nàng ta đã thật sự hết hy vọng rồi sao?”, Dương Ân nói với vẻ đáng tiếc.

“Ở trước mặt Tiên Hoàng ta thì ngay cả người chết cũng có thể sống lại, huống chi là một người còn chưa chết”, Tiểu Hắc cao ngạo nói.

"Vậy thì Tiểu Hắc ngươi mau cứu nàng ta đi".

"Tại sao ta phải cứu cô ta?"
...!

Dương Ân quả thật không nói lại được, Tiểu Hắc tại sao phải cứu một người xa lạ chứ, huống chi những năm này người tốt quả thật không dễ làm.

"Nếu như ngươi muốn cứu cô ta thì cũng không phải là không thể", Tiểu Hắc nói.

“Vậy ta phải làm thế nào?”, Dương Ân hỏi.

“Ngươi giúp cô ta chia sẻ sức mạnh của dấu ấn Tử Thần, chỉ có điều làm như vậy ngươi có thể sẽ không chịu nổi, đến lúc đó đổi thành ngươi chết", Tiểu Hắc nói, rồi dừng lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên, nếu như ngươi có thể chịu được dấu ấn Tử Thần kia, thì nó cũng có thể mang lại lợi ích không nhỏ cho ngươi".

Dương Ân rối rít suy nghĩ một chút, sau đó đau lòng nhìn cô gái kia mà nói: "Vì nàng ta đã ngã xuống trước mặt ta, ta không thể thấy chết mà không cứu, ta sẽ chia sẻ dấu ấn Tử Thần cho nàng ta".

"Nhóc con, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cứ nói đại đi, cần gì phải làm ra vẻ đường đường chính chính thế".

"Tiểu Hắc, sao ngươi có thể nghi ngờ lòng dạ Bồ Tát chỉ muốn cứu người của ta chứ"..

Bình Luận (0)
Comment