Đạo Tử Thần là một loại sức mạnh võ đạo, có thể ảnh hưởng đến ý thức của con người, những kẻ có ý chí yếu ớt sẽ không thể ngăn cản sự xâm chiếm của một nguồn sức mạnh như vậy.
Lý công công cũng không ngoại lệ, tuy lão ta tu luyện thanh sát kiếp công nên ý chí của lão ta cũng coi như là tương đối mạnh, nhưng lão ta vẫn cảm thấy sợ hãi trước đạo Tử Thần.
Dương Ân chớp lấy thời cơ, cả thân hình bay lên, tung ra chín đòn liên hoàn cước, đá Lý công công nôn ra máu, bay đi xa.
Liên hoàn cước của Dương Ân cực kỳ bạo ngược, Lý công công bị đá trọng thương ở nhiều vị trí quan trọng, bao gồm cả đầu, tim và đan điền, khiến cho lão ta bất tỉnh ngay lập tức.
Những người có mặt đều nuốt nước miếng, trợn tròn mắt, không cách nào chấp nhận được sự thật này.
“Làm sao có thể, thanh sát kiếp công của Lý công công là độc nhất vô nhị, trong số các vương giả trên thiên hạ hiếm khi gặp được địch thủ, sao lại bị đánh bại như thế này?”, ngũ hoàng tử thất kinh tự lẩm bẩm.
“Ta sớm đã nói với huynh rồi, không nên chọc giận hắn”, Lâm Thê Thê khẽ thở dài.
Cô ta biết rõ thực lực của Dương Ân, nhưng khi thấy Dương Ân trước đó đã bị thương, vậy mà trong thời gian ngắn lại có thể khôi phục sức mạnh chiến đấu, điều đó khiến cho cô ta cảm thấy không thể tin được.
“Được rồi, trên người các ngươi có bao nhiêu huyền linh thạch lấy hết ra đây, hoặc những thứ có giá trị khác cũng được, đây là cơ hội duy nhất để mua lại mạng của các ngươi, nếu không thì các ngươi sẽ bị lột sạch và ném cho bầy sói ăn!”, Dương Ân hung ác nói.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn đắc tội tới ai, đặc biệt là tên ngũ hoàng tử kia, nhưng đối phương thực sự rất đáng ghét, khiến hắn nhớ đến việc mình đã bị hãm hại như thế nào, vì vậy hắn không thể không dạy cho ngũ hoàng tử một bài học, cứ coi như là trút giận trước, chuyện sau này thì để sau này tính tiếp, chưa kể trong lòng hắn đã có con đường riêng, không cần phải khuỵu gối cầu xin người khác mới có thể khôi phục lại được nhà họ Dương.
Chỉ có tự lực tự cường mới là nền tảng để hắn khôi phục lại gia tộc.
"Ngươi thật sự muốn làm thế sao? Bọn ta đến từ học viện hoàng gia, còn huynh ấy chính là ngũ hoàng tử, ta thấy hay là bỏ qua đi", Lâm Thê Thê bước tới nói.
Dương Ân cười lạnh, hắn nói: "Ta không quan tâm bọn họ là ai, tóm lại nếu như không làm theo lời ta nói, các ngươi ai cũng không thể thoát được".
Dừng một chút, hắn lại nhìn Lâm Thê Thê, nói: "Đúng rồi, tiền cứu mạng của cô cũng không thể thiếu".
Trong phút chốc, Lâm Thê Thê á khẩu, ấn tượng tốt ban đầu của cô ta đối với Dương Ân bây giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Những người khác rất tức giận mà không dám nói gì, ngay cả Lý công công mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của Dương Ân, vậy thì họ dựa vào cái gì để đối đầu với Dương Ân chứ.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”, ngũ hoàng tử không cam lòng nhìn Dương Ân, hỏi.
“Các ngươi không cần biết ta là ai, đừng nói nhảm nữa, nhanh nộp tiền giữ mạng đi!”, Dương Ân tiến đến gần ngũ hoàng tử, hai tay của hắn vươn ra, khiến cho ngũ hoàng tử sợ tới mức ôm đầu né tránh.
Bộ dạng đó thực sự rất mất mặt.
“Không được chạy, bắt đầu từ ngũ hoàng tử ngươi nộp tiền giữ mạng ra đây, nếu không ngươi sẽ bị ném cho sói ăn!”, Dương Ân chỉ vào ngũ hoàng tử quát lớn.
Ngủ hoàng tử uất ức lục lọi trong quần áo, lấy hết những thứ có giá trị trên người ra, điều quan trọng nhất là phải giữ được mạng mình trước.
Những người khác làm sao dám chống cự, bọn họ cũng không cần Dương Ân quát lần nữa, đã nhanh chóng lấy ra đồ vật quý giá của mình giao nộp.
Trong số mấy người này thì ngũ hoàng tử có của cải nhiều nhất, trên người hắn có mấy chục viên huyền linh thạch hạ cấp, mỗi viên huyền linh thạch hạ cấp đều đáng giá ngàn vàng, là thứ võ giả nhất định phải có.
Những người còn lại thì cũng không có nhiều đồ, người nào có hai ba viên huyền linh thạch hạ cấp đã là cực hạn rồi, ngoài ra còn có vài trăm đồng tiền vàng, gộp lại cũng coi như là một gia tài không nhỏ.
Không phải vì những người này quá nghèo mà là vì họ đi xa nhà, không cần phải mang theo quá nhiều tiền, thứ quý giá nhất chính là binh khí và những đan dược trên người, chính là phương tiện chiến đấu và sinh tồn của họ.
“Bọn ta đi được chưa?”, ngũ hoàng tử hỏi.
“Vội gì chứ, tháo cái thắt lưng màu tím của ngươi ra đưa cho ta đi, trông nó cũng không tệ”, Dương Ân chỉ vào thắt lưng màu tím đang thắt quanh eo của ngũ hoàng tử rồi nói.
Ngũ hoàng tử lập tức nóng nảy, hắn ta kêu lên: "Sao ngươi có thể như vậy chứ?"
Chiếc thắt lưng màu tím này là một trong những trang bị quý giá nhất trên người của hắn ta, điều quan trọng nhất là nó còn có một ý nghĩa khác, chính là vật do phụ hoàng thưởng cho hắn ta, làm mất rồi thì biết phải làm sao?
Dương Ân đương nhiên biết rất rõ chuyện này, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cười lạnh nói: "Bằng không thì giao cho ta binh khí chiến đấu trong tay của ngươi, chọn một trong hai.
Nếu như ngươi còn dám nói thêm một câu, thì ta sẽ lấy cả hai".
Ngũ hoàng tử trong nháy mắt cảm thấy rất bi thương, trước giờ hắn ta chưa từng bị ai uy hiếp như thế này.
“Không được xúc phạm ngũ hoàng tử!”, Liễu Diệp Mị tức giận đứng chắn trước mặt ngũ hoàng tử.
"Vậy ta xúc phạm ngươi được không?", ánh mắt Dương Ân mang theo tà khí, nhìn Liễu Diệp Mị kia đang lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trần mà nói.
Liễu Diệp Mị bị ánh mắt hung hãn của Dương Ân làm cho sợ đến mức ôm ngực hét lên rồi rút lui.
“Được, ta đưa cho ngươi!”, ngũ hoàng tử không còn cách nào khác, đành phải cởi bỏ thắt lưng màu tím của hắn ta ra.
Quần mất thắt lưng thì chỉ có thể dùng tay giữ lấy, điều này khiến cho hắn ta vô cùng xấu hổ.
Khi Dương Ân cầm lấy chiếc thắt lưng màu tím, một luồng năng lượng mạnh mẽ từ trong thắt lưng màu tím truyền ra ngoài, khiến cho ngũ hoàng tử khẽ run lên, bàn tay đang giữ lấy lưng quần cũng vô thức buông ra, thân dưới cũng phát run vì chỉ còn sót lại một cái khố lót màu trắng, cặp đùi mịn màng lộ ra trông rất là chói mắt.
Ba cô gái trẻ Lâm Thê Thê, Liễu Diệp Mị và Hà Tiểu Song không thể không hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác.
“Ức hiếp người quá đáng!”, Cao Thịnh Tài không nhịn được nữa, rống lên một tiếng, vung binh khí lên, giận dữ chém về phía Dương Ân..