"Đương nhiên rồi, chủng tộc này cực kỳ hiếm, không ngờ lại xuất hiện ở trong thế giới loài người.
Đáng tiếc, hiện tại hắn ta chưa khống chế được sức mạnh, nên mới phát sinh tình trạng bùng nổ như vậy.
Đợi sau này dần dần hắn ta có thể khống chế sức mạnh của mình rồi thì sẽ đứng trên đỉnh cao, thế gian hiếm có đối thủ!”, Tiểu Hắc nói.
“Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì với Khỉ Gầy”, Dương Ân thở phào nhẹ nhõm đáp lại.
Hắn rất sợ Khỉ Gầy bị thứ gì đó ô uế nhập vào người, bây giờ nghe Tiểu Hắc giải thích, hắn mới yên tâm.
"Ngươi không đố kỵ sao?"
"Tại sao ta phải đố kỵ?"
"Hắn ta là chiến thần tương lai!"
"Như vậy không phải tốt hơn sao, đến lúc đó làm gì còn ai dám gây hấn với ta nữa?"
“Ngươi chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi sao? Ngươi không muốn mạnh hơn hắn ta sao?"
"Đương nhiên là muốn, nhưng ngươi nói Khỉ Gầy uy lực như vậy, nên ta thấy mình chắc không có cửa so đo với huynh ấy".
"Tiên Hoàng ta mù rồi nên mới quen biết ngươi!"
...!
Tiểu Hắc và Dương Ân đang sử dụng thần thức để giao tiếp, tất nhiên Khỉ Gầy không thể nghe thấy những gì họ đang nói, nếu như hắn ta nghe thấy những gì mà họ đang nói, sợ rằng hắn ta sẽ nghĩ rằng họ đang nói đùa.
Không biết dãy núi Lang Yên dài mấy ngàn dặm, núi rừng nhiều vô kể, đi ở đây rất dễ bị lạc.
May thay bên người Dương Ân còn có Tiểu Hắc, khả năng nhận biết phương hướng của nó là vô song, không khó để nó tìm ra phương hướng quay trở lại nơi đóng quân của đại quân Trấn Man.
Chẳng qua là nó cũng không vội vàng tìm đường, thỉnh thoảng nó lại dừng chân ở trong dãy núi tìm lão dược, linh dược, Dương Ân cùng Khỉ Gầy tất nhiên cũng phải đi theo nó, gặp phải không ít dã thú, linh yêu công kích.
Dã thú yếu một chút thì để cho Khỉ Gầy xuất thủ đối phó, Khỉ Gầy đã hồi phục bảy tám phần, hơn nữa trong lúc cùng dã thú đối chiến cũng đã bước vào cảnh giới chiến sĩ cao cấp, có thể nói là thăng cấp thần tốc, nguyên nhân không chỉ là do huyết mạch trong cơ thể của hắn ta đã thức tỉnh, mà còn do tác dụng của viên đan dược cấp Vương.
Đối với những con linh yêu cường đại, thì Dương Ân đích thân xuất thủ giải quyết chúng.
Cả hai đều có cơ hội để mài dũa rèn luyện, đi theo Tiểu Hắc còn học được khả năng phân biệt dược liệu của nó.
Họ cứ vừa đi vừa dừng lại như vậy, sau năm ngày, cuối cùng thì cũng đã đến gần khu vực chiến trường, nơi có cả quân Đại Hạ và quân Man.
“Đại ca, muốn thoát khỏi thân phận ngục nô thì chúng ta phải giết quân Man để lập công”, Khỉ Gầy cảm nhận được động tĩnh chiến đấu ở đằng xa, sốt sắng nói.
Ba ngày trước hắn ta đã bước vào cảnh giới chiến sĩ cao cấp, lại mơ hồ sắp chạm tới được cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, chiến ý lúc này đang sôi sục trong cơ thể của hắn ta, không thể chờ đợi để giết quân Man nữa.
"Huynh muốn giết thì cứ giết đi, nhớ lượng sức là được!", Dương Ân cũng không ngăn cản, hắn còn ủng hộ Khỉ Gầy tham gia vào nhiều trận chiến sinh tử, chuyện này đối với Khỉ Gầy mà nói chính là đường tắt để có thể thăng cấp nhanh nhất, Tiểu Hắc cho là như vậy.
“Đại ca đừng lo lắng, ta sẽ tự biết chừng mực!”, Khỉ Gầy hưng phấn đáp xong, liền phóng về phía chiến trường.
Động tác của Khỉ Gầy rất nhanh nhẹn và bén nhạy, chỉ trong nháy mắt hắn ta đã biến mất trước mắt Dương Ân.
Dương Ân không đi cùng, hắn đã cảm nhận được tình hình giao tranh ở cách đó không xa, không có quá nhiều lính Man và lính Đại Hạ, chỉ có khoảng vài chục người.
Đó không phải là một trận chiến có quy mô lớn, những tên mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ đạt tới cảnh giới cấp tướng.
Hắn tự tin rằng Khỉ Gầy có thể tự xử lý, cứ coi như không đánh lại thì cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Từ khi Khỉ Gầy trải qua một lần biến đổi, thể chất của hắn ta cũng đã trở nên vô cùng đáng sợ, Dương Ân cố ý muốn Khỉ Gầy nhanh trở nên cường đại, như vậy mới có thể khống chế được huyết mạch bên trong cơ thể của hắn ta.
Dương Ân cưỡi hổ Hỏa Vân một cách chậm rãi, quan sát nghe ngóng mọi đường hướng xung quanh xem có còn mai phục ở hai bên hay không.
Hắn không thấy có mai phục hai bên, nhưng hắn cảm nhận được quân Đại Hạ đang nằm ở thế yếu, còn quân Man thì dũng mãnh vô cùng.
Một hồi sau, Dương Ân đi tới chiến trường, nhìn thấy hai bên đang chém giết, quân Man cưỡi bò Man tay cầm binh khí chiến đấu đang không ngừng liều chết lao lên, quân Đại Hạ bên này cũng cưỡi báo cầm binh khí đối chiến.
Quân Đại Hạ sau khi có Khỉ Gầy gia nhập, cục diện cũng bắt đầu thay đổi.
Cầm đoạn côn trong tay, Khỉ Gầy có thể phát huy chiến lực không kém gì người có cảnh giới cấp tướng, mạnh mẽ vững vàng, ổn định được khí thế của binh lính Đại Hạ.
Đáng tiếc thay, hắn ta vẫn chưa đủ sức mạnh để quyết định cục diện chiến trường.
Một tên lính Man cấp tướng vừa đánh tới, hắn ta liền bị cầm chân, không có cách nào tiếp viện được cho mấy binh lính Đại Hạ khác.
“Giết hết bọn Đại Hạ ở đây, không được để sót một tên nào!”, một tên Man tướng cao cấp trong đội quân Man quát lên ra lệnh.
Tên Man tướng cao cấp đó chính là thống lĩnh của đội quân Man này, gã tên là Thạch Xa Cường, ngoại hình có phần giống với Thạch Sa Phong, giữa hai người chắc phải có quan hệ huyết thống.
Thạch Xa Cường khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất có thực lực, trong tay hắn cầm đinh ba đâm xuống giết chết binh lính Đại Hạ liên tục, vô cùng cường hãn.
Lúc này, thống lĩnh trẻ tuổi của Đại Hạ cũng tiến lên nghênh chiến với gã, thống lĩnh trẻ tuổi này cũng rất mạnh mẽ, trong tay cầm kiếm răng cưa, mỗi nhát chém xuống đều để lại dấu răng cưa xé toạch tất cả, khiến cho huyền giáp của Thạch Xa Cương cũng bị rách ra.
“Quân Man đáng chết!”, vị thống lĩnh trẻ tuổi tự tin quát lên.
Đáng tiếc là thực lực của thống lĩnh Đại Hạ và Thạch Xa Cường vẫn còn quá chênh lệch, khi man lực của Thạch Xa Cường bộc phát, con báo cưỡi không thể chịu nổi rung chấn mà ngã xuống, còn vị thống lĩnh trẻ tuổi thì bị mất thăng bằng.
Cây đinh ba trên tay Thạch Xa Cường nhân cơ hội này đâm thẳng vào mặt vị thống lĩnh trẻ tuổi, gã quát lên: "Khỉ Đại Hạ, chết đi!"
Vị thống lĩnh trẻ tuổi còn chưa kịp trở tay phòng bị, lúc sắp bị đâm chết thì có một mũi tên được bắn tới, hất cây đinh ba đi chệch hướng.
Cùng lúc đó, có một giọng nói vang lên: " Không được đả thương chiến tướng của Đại Hạ ta!".