Hoạt Cốt Thủy là một loại thiên địa linh tuyền, nào có dễ kiếm như vậy.
Nhưng kho lưu trữ quân đội có thứ này, dẫu sao trong tình thế chiến trận liên miên, binh lính bị thương cũng là chuyện thường tình, Hoạt Cốt Thủy có thể dùng để trị thương, Dương Ân biết điều này từ Hoàng Mạc Cái.
Chỉ có điều, muốn đổi lấy Hoạt Cốt Thủy thì phải có đủ công trạng, mà người của quân đoàn Tử Thần muốn đổi lấy cái gì thì đều phải trả giá gấp đôi các quân đoàn khác.
Những điều khoản này là không công bằng đối với quân đoàn Tử Thần, nhưng những người trong quân đoàn Tử Thần đều đang mang trong mình trọng tội, đây chính là một quân đoàn tiên phong chịu chết trên chiến trường.
Tính mạng của họ từ đầu đã vô giá trị, vậy tại sao phải đối xử công bằng với họ chứ?
Dương Ân hoàn toàn có thể hiểu tại sao quân đội lại có quy định này, nên hắn cũng không ý kiến nhiều, dù sao, chỉ cần hắn có được những gì mình cần là được, công trạng có thể kiếm lại được bất cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, Dương Ân một lần nữa đến đài khiêu chiến để nhận công trạng của mình, hắn đưa lệnh bài của mình cho các giám khảo ngồi gần đài khiêu chiến.
Những vị giám khảo này đều là những cựu binh, đã già yếu hoặc tàn tật, không còn khả năng chinh chiến nữa nên mới dùng chút sức lực còn lại làm giám khảo tại khu vực đài khiêu chiến này.
Sau khi nhìn thấy Dương Ân, người cựu binh nở nụ cười hoan hỉ nói: "Hóa ra là phó thống lĩnh Dương.
Ta còn nghĩ rằng ngươi không cần công trạng của mình nữa".
Dương Ân cười nói: "Sao có thể chứ, ta còn phải dựa vào những công trạng này để sống qua ngày đó".
"Vậy ngày sau phó thống lĩnh Dương có thể sống tốt hơn rồi.
Đây là tám ngàn công trạng của ngươi ngày hôm qua", người cựu binh chuyển số điểm công trạng sang lệnh bài của Dương Ân rồi nói.
Một dãy số sáng lên trên lệnh bài của Dương Ân, nhưng rất nhanh chóng đã biến mất, chỉ khi Dương Ân kích hoạt năng lượng thì nó mới hiển thị trở lại.
Đây là một phương pháp nhỏ để thuận tiện ghi chép lại mọi số liệu của từng người.
Dương Ân kinh ngạc: "Nhiều công trạng như vậy sao?"
Lúc trước hắn phải giết rất nhiều binh sĩ Man tộc mới thu được mấy vạn điểm công trạng, nhưng bây giờ mới thách đấu liên tiếp mấy ván đã giành được tám ngàn điểm công trạng, chẳng phải là quá dễ dàng rồi sao?
“He he, ngươi khiêu chiến mười người, thậm chí là hai mươi người cùng một lúc, công trạng của ngươi trực tiếp nhân lên mười lần, thậm chí là hai mươi lần, còn không có khả năng sao?”, người cựu binh lộ vẻ ghen tị nói.
Ông ta ở đây một năm cũng không kiếm được nhiều điểm công trạng như vậy, mà Dương Ân chỉ mấy có một ngày đã kiếm được, đúng là quá chênh lệch.
Dương Ân hài lòng nói: "Đúng là công bằng.
Lần sau không có công trạng ta sẽ tới khiêu chiến kiếm công trạng lần nữa".
“Lần sau không biết còn có ai dám cùng phó thống lĩnh Dương nhà ngươi khiêu chiến nữa hay không đây”, người cựu binh cười nhẹ nói.
Dương Ân không nói nhiều với người cựu binh kia nữa, sau vài câu nói huyên thuyên, hắn liền di chuyển về hướng kho sau.
Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh ở bên cạnh hắn phụ trách dẫn đường.
Kho sau là trọng địa của quân doanh, bao gồm hàng loạt quân nhu như kho thóc, kho dược, kho vũ khí, được canh phòng cẩn mật, không ai có thể dễ dàng tiếp cận.
Vị trí của nó cũng nằm ở sâu phía sau quân doanh, cách một giờ đi bộ, để trong trường hợp xảy ra chiến loạn thì còn có thể bảo vệ được kho sau một cách tối đa.
Kho sau nằm giữa những ngọn núi, nên những sơn động được trưng dụng để làm kho chứa đồ, và những thứ được đặt trong mỗi sơn động cũng hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Dương Ân và nhóm của hắn tới, họ phải trải qua nhiều lớp kiểm tra xác minh danh tính mới có thể bước vào.
Dương Ân đến nơi đổi dược liệu, có một lão tướng đang ngồi ở đây tiếp binh sĩ.
Những binh sĩ trước tiên phải mở sổ kiểm tra số dược liệu có trong kho, sau đó ghi chép số điểm công trạng để đổi của mình với lão tướng trước khi họ có được loại dược liệu họ cần.
"Vất vả làm thịt mấy tên Man tộc kiếm được chút công trạng, nhưng vẫn bị chém một đao, thành ra lại phải dùng chút công trạng đổi lấy đan dược, haiz...", một binh sĩ xếp hàng phía trước Dương Ân nặng nề thở dài nói.
Binh sĩ này nói một câu, nhưng dường như cũng chạm vào nỗi khổ tâm của những binh sĩ khác, nên những người khác cũng đều thở dài.
"Còn không phải sao, vất vả giết địch, cuối cùng công trạng kiếm được cũng chỉ đủ để cứu lấy bản thân.
Mấy ngày nay thật vất vả!"
"Đừng than phiền nữa, dù sao nhà chúng ta hàng tháng cũng có thể nhận được một khoản trợ cấp đủ chi tiêu cho cuộc sống của vợ con trong nhà, chúng ta còn đòi gì nữa?"
"Để bảo vệ quốc gia, cho dù khổ ải thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải chống chịu, nếu để vó ngựa Man tộc vượt qua dãy núi Lang Yên, thì Đại Hạ sẽ gặp cảnh sinh linh đồ thán, chúng ta có thể thay Đại Hạ ra sức cũng chính là vinh hạnh của chúng ta, những chuyện khác không cần so đo nữa".
...!
Dương Ân im lặng nghe những lời nói của đám binh sĩ trước mặt, trong lòng cũng có chút cảm khái, hắn là con dân của Đại Hạ, tất nhiên hắn có tình cảm sâu đậm với Đại Hạ, vô cùng căm ghét bọn Man tộc hung hãn.
Khi còn nhỏ, hắn cũng từng có ý nghĩ muốn trở thành tướng quân để có thể đi săn quân Man, bảo vệ đất nước, thể hiện sức mạnh của Đại Hạ.
Bây giờ hắn cũng đã là một tướng quân trên chiến trường, nhưng mọi chuyện lại khác xa so với tưởng tượng ban đầu.
Bây giờ hắn đánh trận là do bị ép buộc, nguyên nhân lại có liên quan đến hoàng thất Đại Hạ, khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Hắn yêu Đại Hạ, nhưng không yêu hoàng thất Đại Hạ hiện tại.
"Nếu như có một ngày chiến lực của ta mạnh ngang trời đất, ta có thể thay đổi hoàng triều Đại Hạ này hay không?", trong lòng Dương Ân chợt phát sinh ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Rất nhanh, hắn đã vứt bỏ ý nghĩ này, không dám nghĩ tới nữa, hắn chỉ sợ bản thân sẽ thực sự trở thành một tên loạn thần tặc tử.
Sau khi đám binh sĩ phía trước đổi được đồ của mình, thì đến lượt Dương Ân.
.
Truyện Hot
Dương Ân lấy mấy cuốn sổ ghi chép hàng tồn kho đặt trên bàn, lật qua lật lại kiểm tra xem Hoạt Cốt Thủy có còn trong kho hay không..