Doanh trại hậu cần chính là hậu phương của quân đội, mỗi ngày phụ trách đời sống của binh sĩ, là nơi có lực chiến đấu yếu nhất.
Vạn Lam Hinh ở một trong số các doanh trại bên này.
Sau khi nâng cấp tu vi lên cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp, trên khiêu chiến đài tiến vào nhóm 500 người đứng đầu, thua bởi Liệt Tử Anh, nhưng Thai Thụy vẫn thăng chức cho cô ta trở thành đại đội trưởng coi như là một lời khen ngợi.
Sau khi Vạn Lam Hinh được Dương Ân trị liệu thì vết thương của cô ta đã hồi phục được 7, 8 phần, còn đưa thủ hạ đi tuần tra doanh trại hậu cần.
Còn Tiểu Man, mỗi ngày ngoài việc hầu hạ Vạn Lam Hinh ra thì cô ta cũng phải tới doanh trại để làm việc, kiếm chút quân công cho mình, không cần chuyện gì cũng dựa dẫm vào Vạn Lam Hinh.
Thân phận của Tiểu Man có chút đặc thù.
Cô ta vốn phải bị điều tới quân đoàn Tử Thần nhưng được Vạn Lam Hinh mở cửa sau, đưa tới doanh trại hậu cần làm việc.
May mà cô ta làm người cũng khá lương thiện và thành thật, bình thường cũng không nói nhiều nên không gây rắc rối gì cho Vạn Lam Hinh.
Đáng tiếc, có một số chuyện không phải cô ta không muốn chọc thì không tới.
Có một lần, Từ Tiểu Cường tới tìm Vạn Lam Hinh, vô tình nhìn thấy khuôn mặt thật của Tiểu Man sau khi tẩy lớp bột đen trên mặt, nên đối với Tiểu Man vừa gặp đã yêu.
Thế là hắn ta vô tình cố ý thường xuyên tới thăm Vạn Lam Hinh nhưng thực tế là muốn nhân cơ hội tiếp cận Tiểu Man.
Hắn ta cảm thấy Tiểu Man là một hạ nhân, hơn nữa còn mang thân phận ngục nô.
Hắn ta lại bỗng chốc mà trở thành bách phu trưởng, cũng đủ bản lĩnh mà kiêu ngạo, muốn ôm ấp Tiểu Man thì cũng không phải chuyện khó khăn.
Đáng tiếc, đã nhiều lần hắn ta bày tỏ lòng ái mộ với Tiểu Man, nhưng Tiểu Man đều không để tâm.
Điều này khiến hắn ta vô cùng khó chịu, nhất là một lần Tiểu Man lại nhắc đến thiếu gia Dương Ân của cô ta thì khiến hắn ta nảy sinh lòng đố kị mãnh liệt.
Lần này, hắn ta tham gia cạnh tranh thiếu soái, thiếu tướng, dựa vào sức mạnh của đạo Tử Thần, được xếp vào danh sách 500 kẻ đứng đầu, cuối cùng thì gặp đối thủ cao cấp hơn hắn ta, vừa thất bại nhưng cũng không trở ngại đến việc hắn ta rất được mọi người chú ý.
Thế là, hôm nay hắn ta lại tới tìm Tiểu Man, nói rõ lời trong lòng.
Tiểu Man đang giặt quần áo, nhưng bị Từ Tiểu Cường lấy lý do có chuyện gấp để gọi cô ta tới chỗ không người.
Tiểu Man vốn không muốn quan tâm tới Từ Tiểu Cường nhưng Từ Tiểu Cường lại nắm bắt được tấm lòng của cô ta với Dương Ân, chỉ cần nói ra cái tên Dương Ân thì Tiểu Man đã ngoan ngoãn bỏ công việc trong tay để đi cùng hắn ta.
Lúc này, họ đang ở một chỗ rất xa, xung quanh có nhiều cỏ cao như đầu người che kín, khiến người khác khó mà nhìn thấy tình hình bên trong.
Tiểu Man hoàn toàn không để ý tới điều này, cô ta lo lắng hỏi Từ Tiểu Cường: “Thiếu gia có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Man, trong lòng cô chỉ có thiếu gia của cô sao? Hắn là người có tội, sắp bị xử chết rồi”, Từ Tiểu Cường cố che giấu vẻ thù địch mà nói.
Từ Tiểu Cường đã âm trầm hơn trước đây rất nhiều, toàn thân đều toát ra hơi thở lạnh lẽo khó tả, khiến người ta không dám lại gần.
“A, không… không thể nào.
Thiếu gia tốt như thế, tại sao lại bị xử chết chứ.
Ta… ta phải đi nói cho Lam Hinh tỷ biết, nhất định phải cứu thiếu gia”, Tiểu Man thất thanh hô lên.
Nói xong, cô ta định quay về tìm Vạn Lam Hinh, nhưng cô ta chưa đi được mấy bước thì đã bị Từ Tiểu Cường bắt lấy cánh tay kéo quay lại.
“Tiểu Man, cô vẫn chưa rõ sao.
Hắn chỉ là một tên lính ngục nô, có cái gì ghê gớm.
Tại sao cô lại quan tâm hắn như vậy.
Hắn có thể cho cô cái gì, bây giờ ta cũng có thể cho cô, thậm chí còn gấp 100 lần hắn.
Chỉ cần cô đi theo ta thì sau này nhất định sẽ là tướng quân phu nhân.
Ta đã giành được truyền thừa của chiến vương Tử Thần, không lâu nữa ta có thể trở thành một người giống như hắn.
Cô có hiểu không hả”, Từ Tiểu Cường mang theo sự thù địch nồng đậm mà trừng Tiểu Man.
Tiểu Man bị Từ Tiểu Cường bắt lại thì lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì? Thiếu gia là người thế nào ta không quan tâm, ta chỉ muốn cứu thiếu gia.
Thiếu gia chính là ân nhân của ta”.
“Ân nhân thì làm sao, chỉ cần cô đồng ý ở cùng ta thì sau này ta sẽ nghĩ cách cứu hắn.
Lẽ nào cô không rõ, tương lai của ta còn sáng láng hơn hắn rất nhiều sao?”, Từ Tiểu Cường lại chất vấn.
“Vậy thì sao, ta không thích ngươi”, Tiểu Man rụt người về phía sau.
“Cô là cái loại phụ nữ ngu xuẩn, bướng bỉnh.
Hôm nay ta phải biến chuyện này thành gạo nấu thành cơm, khiến sau này cô chỉ nhớ tới Từ Tiểu Cường ta là đủ rồi”, cuối cùng, Từ Tiểu Cường cũng lộ ra bản tính của hắn ta, chuẩn bị bạo hành Tiểu Man.
“Ngươi muốn làm gì, thả ta ra”, Tiểu Man vùng vẫy hét lên.
“Hôm nay nói thế nào thì ta cũng phải làm cô cho xong.
Đừng cho rằng bôi cái thứ đen đen xấu xí này hóa trang cho mình là được.
Ta đã thích cô lâu rồi, ta muốn cô làm người phụ nữ của ta”, Từ Tiểu Cường vội vàng nói.
Hắn ta muốn đẩy Tiểu Man ngã vào đống cỏ, hắn ta tự cho rằng Tiểu Man tuyệt đối sẽ không trốn thoát khỏi móng vuốt của mình.
Bây giờ, hắn ta chính là cảnh giới nhân tướng sơ cấp, còn cách cảnh giới sơ cấp không xa nữa.
Đáng tiếc, hắn ta đã đánh giá thấp Tiểu Man.
Sau khi Tiểu Man bị kích động thì bắt đầu phản kháng, một luồng sức mạnh to lớn bộc phát từ cơ thể yếu ớt của cô ta, đẩy mạnh Từ Tiểu Cường.
“Ngươi đừng lại gần ta, nếu không ta không khách sáo với ngươi đâu”, Tiểu Man vừa lùi lại vừa tức giận nói.
Tâm tính cô ta lương thiện, không có nghĩa là cô ta để mặc cho người khác bắt nạt mình.
Huống hồ, cô ta đã vô thức đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp.
Đó còn là kết quả của việc cô ta không cố ý tu luyện..