Không biết Tả Nhất Đao ở đâu chui ra, xuất hiện bên người Dương Ân, từ từ nói: “Ngươi nghĩ hắn ta thắng được không?”
“Đương nhiên”, Dương Ân khẳng định đáp.
Dương Ân đã có thể cảm nhận được Khỉ Gầy gần đột phá cảnh giới cấp tướng rồi.
Xét từ phản ứng năng lực của hắn ta thì mười tám người này tuyệt đối không phải đối thủ của Khỉ Gầy.
“Ngươi có lòng tin với hắn ta nhỉ”, Tả Nhất Đao cười nhạt.
“Là ta có lòng tin với sự dạy dỗ của đại nhân ấy chứ.
Cảm ơn đại nhân đã quan tâm huynh đệ của ta suốt bao ngày qua”, Dương Ân hành lễ với Tả Nhất Đao.
“Đó là đồ đệ của ta, ta đương nhiên sẽ quan tâm dạy dỗ hắn ta.
Tiếc là hắn ta lại dùng côn, nếu mà dùng đao thì hiện giờ đối phó sẽ dễ dàng hơn nhiều”, Tả Nhất Đao nuối tiếc nói.
“Đạo đao của đại nhân quá mạnh mẽ, Khỉ Gầy không luyện thì đúng là một tổn thất”, Dương Ân cung kính đáp.
“Cũng thường thôi”, Tả Nhất Đao lộ ra vẻ kiêu ngạo, rồi nói tiếp: “Dạo này ngươi cũng làm ầm ỹ cả quân ra đấy, hôm nay đến tìm Tôn Đẩu có việc gì đây, hắn ta không có thời gian đâu”.
Dương Ân cười đáp: “Ta có chút đồ muốn tặng hắn ta”.
Nói rồi, hắn chìa nước thuốc và đan dược ra, Tả Nhất Đao nhìn thấy thì lập tức nở nụ cười, tán thưởng nói: “Cũng còn nhớ đến Tôn Đẩu”.
Cũng vào lúc này, cuộc chiến đã xảy ra biến hóa, có vô số người bị Khỉ Gầy đánh trúng, thế trận trở nên loạn lạc, bị Khỉ Gầy đánh với thế như lôi đình, ngã lăn lóc ra đất.
Năng lực phán đoán của Khỉ Gầy cực kỳ chuẩn xác, vị trí tấn công đều là những chỗ yếu hiểm trong người, giống như hắn ta có thể dự đoán được đối phương sẽ tấn công chỗ nào và công kích phong sát trước.
Trong mười mấy cái chớp mắt, mười tám người chẳng còn ai đứng vững được nữa.
Cũng vào lúc này, cơ thể Khỉ Gầy đột nhiên xuất hiện một trận dị hưởng, phảng phất như có gì đã vỡ ra, huyền khí xông vào người hắn ta.
“Phá cho ta!”, Khỉ Gầy ngửa lên trời mà gào, một khí thế mạnh mẽ vây tròn xung quanh hắn ta.
720 huyệt vị trong cơ thể hắn ta đã hoàn toàn được đả thông, càng thêm nhiều kỳ kinh được mở ra, một lớp huyền giáp đang bao bọc quanh người hắn ta.
Ngưng khí thành giáp, đây là biểu tượng của việc trở thành cảnh giới cấp tướng.
“Tên nhóc này đột phá rồi!”, Tả Nhất Đao vui mừng hô lên.
“Đúng vậy, huynh ấy đột phá rồi”, Dương Ân cũng vui mừng đáp.
Tiểu Hắc đánh giá Khỉ Gầy rất cao.
Dương Ân nhìn Khỉ Gầy từng bước thăng cảnh giới, lòng hắn cũng rất vui mừng.
Cho dù sau này Khỉ Gầy có vượt qua hắn thì hắn cũng sẽ không thấy bất công, vì đây là huynh đệ của hắn.
Khỉ Gầy đột phá không tốn nhiều thời gian, nhanh chóng thành công, gương mặt có thay đổi rất lớn, có thêm thần thái và khí thế mạnh mẽ.
Khỉ Gầy mở mắt ra thì có ánh sáng sắc bén xông ra, giống như con dao nhuốm máu, bắn về phía viêm thạch không xa.
Bùm!
Viêm thạch nổ trong chốc lát, hóa thành bụi, lực phá hoại thật sự đáng kinh ngạc.
Tả Nhất Đao hoảng hốt, lắp bắp nói: “Đây… đây là thuật nhãn luyện sao?”
Ông ta nhận Khỉ Gầy làm đồ đệ, nhưng chưa bao giờ thấy Khỉ Gầy dùng đến đôi mắt đỏ ngầu đó.
Lúc đột phá thì Khỉ Gầy cũng mới hoàn toàn giác tỉnh được thiên phú này, có thể đạt đến bước công kích thuật nhãn luyện.
“Giỏi thật”, Dương Ân tán thưởng.
Khỉ Gầy quay ra nhìn Dương Ân, cười vui chạy đến nói: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”
“Đến xem huynh có lười biếng tu luyện không, nhưng có lẽ là ta lo thừa rồi”, Dương Ân đáp.
“Haha, ta nào dám lười, sư tôn ngày nào cũng đốc thúc ta tu luyện, ta cũng muốn trở thành cánh tay đắc lực của huynh thật sớm, cho nên phải chăm chỉ chứ”, Khỉ Gầy vui vẻ nói.
“Ừm, vi sư rất hài lòng.
Hai huynh đệ nói chuyện trước đi, vi sư sẽ dạy dỗ con tiếp”, Tả Nhất Đao thức thời nói, rồi rời đi.
“Đại ca, ta đột phá lên cảnh giới cấp tướng rồi”, Khỉ Gầy vui vẻ tuyên bố với Dương Ân.
“Tất cả đều nằm trong dự liệu của ta cả, chỉ cần huynh cố gắng thì không bao lâu nữa huynh sẽ thành Vương, thậm chí là trên cả Vương!”, Dương Ân khẳng định nói.
“Đại ca nói vậy ta vui lắm”, Khỉ Gầy ngại ngùng nói, rồi bổ sung: “Ta liên tiếp nghe được chuyện của đại ca, ta không giúp gì được huynh, thật là hổ thẹn.
Hay là sau này ta đi cùng đại ca nhé, ta cảm thấy ta có thể đi một mình được rồi”.
“Thôi, chuyện trong quân ta cũng không cần làm gì lắm nữa rồi, không cần huynh giúp ta đâu.
Nhưng huynh đừng kiêu ngạo, ta hy vọng huynh có thể học được tính nhẫn nại của sư tôn huynh.
Qua mùa đông, chiến sự sẽ tiếp tục, huynh có thể đi tiếp con đường của mình trong quân, đến lúc ấy hai huynh đệ chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau”, Dương Ân dặn dò, rồi đưa nước thuốc và đan dược cho Khỉ Gầy, hướng dẫn Khỉ Gầy cách sử dụng.
Khỉ Gầy nhận nước thuốc và đan dược, trịnh trọng nói: “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ làm được”.
Dương Ân lại hàn huyên với Khỉ Gầy mấy câu rồi vội vàng rời đi, hắn còn phải tìm Hoa hồng Tử thần.
Giờ hắn đã là phó đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần, càng là kỵ đô úy chính thức.
Trước khi rời đi, hắn phải báo cáo với quân đoàn, không được làm tùy ý..