Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 524



"Có yêu khí kinh khủng bộc phát, là đại yêu đánh tới, mọi người mau chuẩn bị dựng hàng phòng ngự".

"Mau nhìn lên bầu trời kìa, có lang yêu đánh tới, chẳng lẽ bọn chúng dám công khai xé bỏ ước định hai tộc không xâm lấn lẫn nhau sao?"
"Mau bẩm báo cho Thạch tướng quân biết, bọn chúng rất có thể là yêu vương đỉnh cấp".

"Không, bọn chúng rất có thể là thiên yêu!"
...!
Quân Man tộc đã đại loạn.

Bọn họ trời sinh là để làm chiến binh, trong lúc đối mặt với cái chết cũng sẽ không dễ dàng cảm thấy kinh hoàng, nhưng đột nhiên trước mặt lại xuất hiện mấy con thiên yêu, bọn họ cũng thật sự bị dọa sợ.


Họ không sợ chết nhưng sợ nhà cửa bị ảnh hưởng, ai cũng còn có vợ con, lỡ như gia đình của họ bị lũ thiên yêu này ăn thịt thì sao?
Thạch Sa Phong cùng mấy Man vương khác từ trong doanh trướng phóng ra ngoài.

Thạch Sa Phong là tướng quân của Man tộc, những người khác cũng không hề yếu, đều là Man vương, nhưng sau khi cảm nhận được yêu khí đang càng lúc càng tăng lên chóng mặt, vẻ mặt của ai cũng đều trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

"Đám lang yêu sao có thể cậy mạnh xông vào địa bàn của chúng ta chứ, bọn chúng muốn làm gì?", Thạch Sa Phong lo lắng nói, ngay sau đó ông ta ngửa mặt lên trời quát lớn: "Tộc sói đại nhân, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, muốn cùng tộc ta khai chiến sao?"
Một Man vương khác cũng quát lên: "Tất cả quân Man tộc chuẩn bị chiến đấu!"
Khí tức vương giả trên người bọn họ cũng được phóng thích hết ra ngoài, trước hết phải khiến cho sĩ khí của quân mình tăng cao, tuyệt đối không thể chùng bước vào lúc này.

Đáng tiếc, thực lực của bọn họ ở trước mặt thiên yêu cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ gãi ngứa, cho dù nơi này có đóng gần mười vạn quân Man tộc cũng vậy, đối với đám thiên yêu trước mặt, bọn họ căn bản không có khả năng đối kháng.

Đám thiên yêu đang bay trên trời từ từ chậm lại, khiến cho áp lực của quân Man tộc càng lúc càng lớn, đám linh yêu của Man tộc không ngừng kêu gào, căn bản không có cách nào có thể ngăn cản được.

“Thạch tướng quân, ông vẫn khỏe chứ hả?”, Dương Ân lặng lẽ từ trên mai rùa bước xuống, chào hỏi Thạch Sa Phong.

Sau khi nhìn thấy Dương Ân, Thạch Sa Phong kinh ngạc thốt lên như thể vừa nhìn thấy quỷ: "Là ngươi!"
Dương Ân sờ mũi cười nói: "Không phải ta thì còn ai nữa?"
"Ngươi...!ngươi muốn làm gì, ngươi thật sự cho rằng người Man bọn ta ăn chay sao? Dám xông vào lãnh địa của bọn ta", Thạch Sa Phong run rẩy nói.

Nửa năm trước, ông ta đã bị Dương Ân cũng lão rùa cướp sạch, bọn họ còn bắt giữ Minh Ngọc công chúa và Hoàng Phủ Thái Canh, bắt tộc trưởng của ông ta mang theo rất nhiều tài vật đến để chuộc người.


Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn luôn cảm thấy Dương Ân nhất định là người đến từ giới siêu phàm, có thể trước lúc hai quân xảy ra kịch chiến, Dương Ân bất ngờ xuất hiện ông ta mới chắc chắn đối phương là người Đại Hạ.

Hơn nữa, Dương Ân cùng với ông ta có chiến lực không cách nhau quá xa, thế mà hắn lại có thể giết chết Thạch Khải Lỗi, chuyện này đã để lại cho ông ta một nỗi ám ảnh cực lớn, khiến cho ông ta vô cùng kinh sợ Dương Ân.

Nhóm của Dương Ân từ từ bước xuống, bị hơn mười vạn quân Man tộc bao vây.

Quân Man tộc chân ai cũng đều đã nhũn ra hết cả, hơi thở vô cùng khó khăn, nhưng vẫn cố chống đỡ bằng tinh thần không sợ chết, chỉ riêng một điểm này thì bọn họ so với quân đội Đại Hạ vẫn mạnh hơn rất nhiều.

“Ta biết người Man của ông không ăn chay, nhưng ông cho rằng ta và mấy con thiên yêu này ăn chay sao?”, Dương Ân khoanh tay trước ngực, nhìn xoáy vào Thạch Sa Phong rồi nói.

Thiên yêu, hai chữ này như tạo thành ngọn núi lớn nặng nề trấn áp lòng quân Man tộc, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng khó thở.

Cấp bậc tồn tại này chỉ có thế lực siêu phàm mới có thể nghênh chiến, vậy mà trước mắt bọn họ đã xuất hiện tận bốn con thiên yêu, quả thực là quá doạ người.

Thạch Sa Phong nuốt nước bọt, không biết phải trả lời như thế nào, lúc này, lại có một bóng người lặng lẽ xuất hiện trước mặt Thạch Sa Phong và những người khác, khẽ nói: "Vị huynh đệ này, thật sự xem thường Man tộc ta không có cao thủ sao?"
Người vừa lên tiếng là một ông lão người Man, lão ta so với những người Man khác cao lớn hơn không ít, đáng tiếc lão ta đã quá già, gương mặt nhăn nheo dính hết cả lại.

Trên người của lão ta chỉ khoát một tấm da thú trông vô cùng đơn giản, không khác biệt mấy so với người nguyên thủy, chỉ có khí tức vương giả nồng nặc trên người của lão ta là có thể cho thấy lão ta chính là một cao thủ cảnh giới Thiên Ngư cường đại.

“Bái kiến trưởng lão hộ tộc”, Thạch Sa Phong và những người Man gần đó đều quỳ xuống hành lễ khi thấy lão ta.


Những người Man khác thấy vậy cũng quỳ xuống, vẻ lo lắng trên nét mặt cũng giãn ra đôi chút, có một đại nhân vật xuất hiện bảo hộ cho bộ tộc thì bọn họ cũng có thể vững lòng hơn.

"Tất cả trở về vị trí của mình đi", vị trưởng lão hộ tộc hướng về phía các tướng sĩ Man tộc phất tay nói.

Chỉ với một câu, tất cả các binh sĩ nhanh chóng dàn trận như thủy triều, trở về vị trí phòng ngự, chỉ có Thạch Sa Phong và các Man vương khác ở lại.

"Xem ra lão ta chính là người có tiếng nói nhất ở đây, lão rùa, mau xông lên bắt lão ta lại", Dương Ân ra lệnh cho lão rùa ngàn năm.

“Chuyện này...!chuyện này không tốt lắm đâu”, lão rùa ngàn năm vẫn rất sợ tổ chú Man tộc, không dám động thủ.

“Để ta!”, Mộng Băng Tuyết nhẹ giọng nói bên cạnh Dương Ân, sau đó liền nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Dương Ân hoàn toàn không cảm nhận được động tác của Mộng Băng Tuyết, nhưng hắn phát hiện ra rằng cô ta đã lướt tới được vị trí của vị trưởng lão hộ tộc kia, bàn tay mềm mại khẽ vỗ vào lồng ngực của lão ta một cái.

Bang!.


Bình Luận (0)
Comment