Man tộc đã sống trên thảo nguyên xinh đẹp này qua nhiều thế hệ, là một chủng tộc nhiệt tình hào khí, bọn họ chung sống rất hòa bình với tượng yêu, ngưu yêu, mã yêu nơi đây.
Đối với người của hoàng triều Đại Hạ, Man tộc là chủng tộc rất ác độc, còn đối với bản thân người Man, các bộ tộc chung sống với nhau vô cùng đoàn kết và yêu thương lẫn nhau, một chút cũng không hề hung ác.
Ở nơi đây có thể phóng tầm mắt ra rất xa, nơi từng mảnh cỏ non sinh trưởng xanh tốt có tượng yêu, ngưu yêu và mã yêu từng bầy chiếm cứ một khoảng trời riêng, Man tộc có thể ở giữa bọn chúng chung sống hòa bình, bọn họ trời sanh có cảm ứng mạnh mẽ với yêu tộc, nhất là bộ lạc Mạnh thị, họ hoàn toàn có thể cưỡi lên lưng những con linh yêu này để đi giết giặc.
Dương Ân dẫn theo mỹ nhân Mộng Băng Tuyết, cưỡi chung trên một con ngựa Huyết Long, theo Hoàng Phủ Chiến Hùng đến thăm doanh trại Man tộc.
Ngựa Huyết Long là mã yêu chuyện dụng của hoàng thất Man tộc, mã lực của nó hết sức kinh người, một ngày có thể chạy được mấy ngàn dặm, tốc độ nhanh siêu phàm.
Người ta còn đồn rằng bên trong cơ thể của nó có huyết mạch của loài rồng.
Cơ thể của nó vô cùng cường tráng, lớp da lông cực dày, tứ chi cũng phát triển rất có lực, là một giống ngựa vô cùng uy vũ.
Mộng Băng Tuyết vừa nhìn thấy con ngựa Huyết Long thì ánh mắt đã dán chặt vào nó, vì vậy Hoàng Phủ Chiến Hùng liền tự mình làm chủ, tặng cho cô ta một con ngựa Huyết Long làm vật cưỡi.
Ngựa Huyết Long vô cùng cao ngạo, một người bình thường tất nhiên không thể ngồi lên lưng nó được, ngay khi Mộng Băng Tuyết cùng Dương Ân ngồi lên lưng nó, nó còn muốn ra oai phủ đầu cả hai người, kết quả nó còn chưa kịp ra oai thì đã bị một chưởng của Mộng Băng Tuyết vỗ vào người đến mức nằm rạp xuống đất, liên tục kêu lên.
Nó rất sợ hãi, nó chỉ là một yêu tướng, làm sao nó có thể chống chọi được với sức mạnh của Mộng Băng Tuyết? Nếu không nhờ sự thuyết phục của Dương Ân thì Mộng Băng Tuyết đã giết nó rồi.
Hai người mang theo Tiểu Hắc đến doanh trại, bốn con thiên yêu thì ở lại chỗ cũ không đi theo.
Không thể không nói Dương Ân đúng là kẻ có tài cao gan lớn, ngay cả Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng cảm thấy muốn tán thưởng hắn.
Nếu người của Đại Hạ nhìn thấy cảnh này, chắc chắn Dương Ân sẽ bị gán cho tội danh là kẻ phản bội.
Mà Dương Ân cũng không thèm để ý, hắn sớm đã là một ngục nô, suýt chút nữa thì đã bị kẻ khác giết chết, tuy hắn không phản bội Đại Hạ, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ luôn trung thành với hoàng thất Đại Hạ, đám hoàng thất đã khiến cho tấm lòng nguội lạnh của hắn phải thông suốt, hắn nhất định phải dùng cường thế đáp lại bọn họ, để nói cho hoàng thất Đại Hạ biết, Dương Ân hắn không phải là kẻ dễ để cho bọn họ ức hiếp.
Hắn làm tất cả những việc này cũng chỉ vì muốn đòi lại công đạo cho bản thân, muốn gây dựng lại Dương gia của mình.
Quân Man tộc có ấn tượng rất sâu sắc đối với Dương Ân, trước đây không lâu chính thiếu niên này đã giết chết mấy vị Man vương của bọn họ, đánh cho quân Man tộc tan tác, bây giờ hắn lại mang thiên yêu đến đây diễu võ giương oai, quả thực đáng hận.
Đáng tiếc, bọn họ nhìn thấy ngay cả trưởng tộc còn phải đi cùng với hắn, nên chẳng ai có đủ can đảm bước ra thách thức Dương Ân.
Cũng may nhóm của Dương Ân không ở lại doanh trại này lâu, sau đó nhóm của hắn đã đi tới bộ lạc Hoàng Phủ cùng với Hoàng Phủ Chiến Hùng.
Trên đường đi, phong cảnh thảo nguyên hoàn toàn cuốn hút Dương Ân.
Vào mùa xuân, cỏ non tươi tốt, tràn đầy sức sống, gió nhẹ thổi qua, chồi non khẽ cúi đầu như lời chào đón vị khách phương xa.
Bò ngựa thoải mái phi nước đại, những tiếng kêu vang vọng không ngớt nơi đây nghe thật là vui tai.
Xa xa còn có tiếng sáo chăn trâu du dương, có mấy đứa trẻ ngồi trên lưng trâu bò rất thong thả, ánh mắt vô tư lự, trong mắt chỉ có thảo nguyên mênh mông.
Thậm chí còn có nhiều thiếu niên cưỡi ngựa phi nước đại, bọn họ đuổi theo cô gái mình yêu thích, cô gái cười tươi như hoa, tiếng chuông trên áo phát ra từng hồi thanh âm giòn tan càng tô thêm màu sắc tươi sáng nồng nàn cho mùa xuân nơi đây.
Khuôn mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm của Mộng Băng Tuyết giờ đây cũng đã được tiếp thêm mấy phần sinh khí tựa như bị cảnh đẹp nơi đây lây cho, cô ta mềm nhũn rúc vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của người đang ngồi sau lưng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.
Dương Ân nhìn mọi thứ ở đây, cảm thấy tất cả lo lắng trong lòng đều biến mất, những xiềng xích trên vai hắn tựa như đều đã được tháo xuống, thần đình cảm thấy vô cùng thanh thản, lòng dạ thoải mái, linh hồn bên trong thần đình cùng với lực tinh thần được đan điền trung tâm xoa dịu, lưu chuyển toàn thân, hai luồng năng lượng hòa vào nhau, thần đình càng mở rộng, năng lượng từ đan điền càng mạnh mẽ sôi trào, cả linh hồn và thân thể đều vô cùng vui sướng, như muốn hòa làm một với thiên địa núi non.
Dương Ân ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Mộng Băng Tuyết, ngửa mặt lên trời cười lớn nói: "Chúng ta thúc ngựa lao nhanh, phi nước đại trên đồng cỏ vô tận này!"
Một người đàn ông, một người phụ nữ và một con chó cùng ngồi trên lưng con ngựa Huyết Long, phi nước đại trên đồng cỏ với tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Hoàng Phủ Chiến Hùng nhìn nhóm Dương Ân phi nước đại rời đi cũng không mở miệng ngăn cản, trên mặt của ông ta lộ ra vẻ tươi cười, thầm nói: "Bất kể là ai đến thảo nguyên thì cũng sẽ yêu thích nơi này cả thôi"..