Sắc mặt của Thạch Lợi Cách giống như vừa mất cha mất mẹ vậy, vô cùng không cam lòng đem cung Trụy Nguyệt giao ra, hắn ta nhắm mắt lẩm bẩm: “Cung Trụy Nguyệt, ta xin lỗi ngươi”.
Sau đó, hắn ta ném nó về phía Dương Ân.
Dương Ân cầm cung Trụy Nguyệt trong tay, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới, chỉ tùy ý vắt nó lên lưng rồi nói: "Ừm, có ai còn muốn khiêu chiến nữa thì nhanh lên đi, mặt trời sắp xuống núi rồi".
Mặt trời đã bắt đầu hạ xuống ở đằng Tây, nắng chiều đỏ rực vô cùng đẹp đẽ mê người, không gì sánh được, chiếu lên trên cơ thể của mọi người giống như phủ lên thân thể của mọi người thêm một lớp y phục màu đỏ tía.
“Trận chiến cuối cùng, chính là ta!”, Hô Diên Sĩ Lang nghênh chiến Dương Ân.
“Ngươi muốn tỷ thí như thế nào?”, Dương Ân hỏi.
“Cưỡi ngựa và bắn cung đều đã được tỷ thí rồi, tất nhiên trận tiếp theo chúng ta sẽ tỷ thí chiến lực”, Hô Diên Sĩ Lang nói với một sự hiếu chiến mạnh mẽ.
“Vậy thì trận này không cần tỷ thí nữa!”, Dương Ân xoa tay nói.
"Ồ, ngươi định bỏ cuộc à? Như vậy có thể xem là ngươi thua rồi!", Hô Diên Sĩ Lang chế nhạo nói.
“Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin rằng ta sẽ thua?”, Dương Ân trầm giọng nói một tiếng, một đôi cánh huyền khí màu xanh dài một trượng nhanh chóng xuất hiện trên người hắn, trông vô cùng chói mắt và đáng kinh ngạc.
Miệng của tất cả thiếu niên Man tộc đều ngay lập tức há hốc, họ hoàn toàn bị chấn kinh đến mức không nói nên lời.
Bọn họ thấy Dương Ân chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa thì cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới cấp tướng, không ai có thể ngờ được Dương Ân lại là một vương giả thiếu niên, khiến cho tất cả bọn họ đều hết sức hoang mang.
Ngược lại, Hoàng Phủ La Trung và Thạch Lợi Cách đột nhiên cảm thấy trong lòng cân bằng hơn nhiều, bọn họ đã thua một vị vương giả thiếu niên, như vậy cũng không tính là quá mất mặt.
Hai người này đúng là giỏi tự tìm lý do an ủi mình.
Hô Diên Sĩ Lang bị đả kích không nhẹ.
Hắn ta là một thiên tài trẻ tuổi hiếm có trong Man tộc.
Hắn ta được Thánh Hỏa giáo coi trọng, chờ tới thời gian Thánh Hỏa giáo thu nhận đệ tử thì hắn ta liền có thể trở thành đệ tử chính thức, ai lại có thể ngờ được bây giờ lại xuất hiện một tên Dương Ân tuổi tác không cách biệt lắm với hắn ta nhưng thực lực đã đạt tới cảnh giới vương giả, trận chiến này làm sao có thể tiếp tục được?
Hắn ta cũng không thể chỉ dựa vào Man kình tầng 3 mà có thể chiến thắng đối phương được.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Minh Ngọc há to, mặc dù cô ta vẫn luôn biết rằng Dương Ân rất mạnh, nhưng cô ta không ngờ rằng hắn lại có thể mạnh đến mức này, khiến cho cô ta thực sự bị sốc.
Người khác vật vã nhiều năm cũng chưa chắc có thể thành vương, Dương Ân còn trẻ tuổi như vậy mà đã là một vị vương giả, thiên phú của hắn ta quả đúng là yêu nghiệt.
Ngay cả khi hắn có thuộc về giới siêu phàm, thì hắn vẫn thật sự quá phi thường.
“Ta cùng với các ngươi chơi nhà chòi đủ rồi, thật sự rất nhàm chán, mau cầm món đặt cược ra đây đi”, Dương Ân thu lại đôi cánh, lười biếng vươn vai nói.
Đối phương liên tục ép buộc hắn, hắn thật sự không có kiên nhẫn chơi tiếp nữa, nếu như hắn còn không chịu thể hiện ra chút thực lực để đả kích mấy tên thiếu niên Man tộc thiên tài này thì có khi bọn họ sẽ thật sự xem hắn là mèo bệnh.
“Ngươi là vương giả mà còn tỷ thí với bọn ta, ngươi ăn gian!”, Hoàng Phủ La Trung chỉ vào Dương Ân quát lớn.
Thạch Lợi Cách cũng nói: "Đúng vậy, ngươi có thực lực như vậy mà vẫn tỷ thí với bọn ta, dù cho có thắng cũng không anh hùng, mau trả cung Trụy Nguyệt lại cho ta!"
"Này này, ba người các ngươi cùng lúc tới khiêu chiến ta, lúc đó sao không tự bảo là mình không đáng mặt anh hùng đi? Các ngươi lại lấy sở trường của tộc mình ra đòi tỷ thí với ta, lúc đó sao không nói là thắng không anh hùng? Bây giờ các ngươi thua rồi lại đi trách ta có thực lực mạnh hơn các ngươi, trước đó các ngươi có hỏi qua thực lực của ta hay sao? Là do các ngươi tưởng ta dễ ức hiếp cho nên mới muốn tới đây bóp chết ta, các ngươi thật là đống cặn bã", Dương Ân lớn tiếng mắng.
Hắn vừa dứt lời thì sắc mặt của Hoàng Phủ La Trung và Thạch Lợi Cách đã đỏ bừng, bọn họ không biết phải trả lời như thế nào.
Những gì Dương Ân nói hoàn toàn là sự thật, bọn họ vốn muốn làm cho hắn phải mất mặt một phen.
"Để ta nói cho các ngươi biết một sự thật, chuyện ta thắng các ngươi và thực lực chân chính của ta chẳng liên quan gì đến nhau cả, ta căn bản không dùng đến nửa điểm thực lực chân chính của mình để tỷ thí với các ngươi, lúc tỷ thí cưỡi ngựa thì đâu thể dùng huyền khí để thắng, đúng chưa? Một mũi tên bắn rơi sáu con nhạn, cái này cũng không thể dùng huyền khí để thắng, đúng chưa? Mấy chuyện này ta tin rằng các ngươi còn hiểu rõ hơn ta!", Dương Ân tiếp tục nói, giống như xát muối lên vết thương của bọn họ vậy.
Điều này đã khiến cho Hoàng Phủ La Trung và Thạch Lợi Cách nhục nhã muốn chết, thật muốn đào một cái lỗ dưới đất mà chui xuống.
Những thiếu niên người Man khác cũng hiểu rằng lời nói của Dương Ân là có lý, các cuộc tỷ thí của bọn họ không hề dựa vào chiến lực để giành chiến thắng.
Nói như vậy, người ta rõ ràng đã thắng một cách quang minh chính đại, dựa vào kỹ thuật của mình mà đè bẹp hết thiên tài trong tộc của bọn họ, hoàn toàn không có chút gian lận nào.
“Ta vẫn muốn chiến với ngươi!”, Hô Diên Sĩ Lang trừng mắt nhìn Dương Ân mà quát.
“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn chiến với ta?”, Dương Ân hỏi.
"Ta cùng ngươi đánh một trận, nếu như ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ thua chiến giáp của ta cho ngươi".
"Được rồi, nhưng như vậy ngươi vẫn sẽ cảm thấy là ta đang ức hiếp ngươi, chi bằng ta không dùng đến huyền khí, chỉ dùng sức mạnh của thân thể này để cùng ngươi chiến đấu, nếu như ngươi có thể thắng, thì ta không chỉ mang hết mấy món đặt cược nãy giờ trả lại, mà còn thua cho các ngươi một ngàn viên huyền linh thạch hạ phẩm".
"Được!"
....