Dưới bầu trời đêm, có một đống lửa trại đang nhảy múa tí tách, và có một nhóm người cũng đang ca hát nhảy múa tưng bừng xung quanh đống lửa trại.
Những tiếng hát cất xa vạn trượng đang vang vọng ở nơi này, nghe hay đến mức động lòng người.
Khúc hát thảo nguyên nồng nàn không gò bó, cũng giống như những cô gái trên thảo nguyên vậy, họ không bao giờ vòng vo đối với người mình thích, thích ai đều sẽ thể hiện một cách táo bạo chứ không dè dặt giống như các cô gái Đại Hạ.
Đàn ông Man tộc cũng như vậy, nếu như bọn họ đã yêu mến cô gái nào thì sẽ ngay lập tức thể hiện ra tình yêu nồng đậm của mình, dùng tiếng hát để biểu đạt tấm lòng chân thành dũng cảm của mình.
Trong tình yêu giữa nam và nữ thì phải trực tiếp dứt khoát, sự dịu dàng và e ấp chỉ có thể xuất hiện sau khi họ đã xây dựng được một tình yêu đích thực.
Dương Ân ở trong quân đội cũng được một cô gái mạnh mẽ như Nam Như Nam si mê, nhưng sự si mê của cô ta so với sự thẳng thắng trong tình yêu của các cô gái Man tộc cũng mang lại cảm giác không giống nhau.
Nam Như Nam giống như bị ám ảnh bởi sự tôn thờ, còn các cô gái Man tộc thì chỉ đơn giản là yêu thích mới có thể biểu đạt ý tứ ra ngoài.
Lúc trước khi Dương Ân còn chưa biết Tiểu Man là người Man, hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút e dè xấu hổ từ cô ta, nhưng khi cô ta hạ quyết tâm thì cũng vô cùng dứt khoát.
Một câu của Tiểu Man: "Ta phải bảo vệ thiếu gia!", đã vĩnh viễn khiến cho hắn không cách nào quên được, khiến cho lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô gái trước mặt hắn bây giờ không phải là Tiểu Man, nhưng lại giống hệt Tiểu Man, một câu “ngươi phải cưới ta” của cô ta nói ra lại mạnh mẽ vô cùng, khiến cho Dương Ân phải phun rượu ra ngay lập tức.
Hoàng Phủ Minh Ngọc bị Dương Ân phun rượu vào mặt, nhưng cô ta vẫn giữ nguyên bộ dáng đờ đẫn, để mặc cho rượu sữa ngựa chảy xuống đầy mặt, giống như tâm hồn của cô ta đã bay đi rất xa, không biết phải làm sao để thu về.
Dương Ân nhanh chóng xin lỗi: "Ta xin lỗi!"
Ngay sau đó, hắn đưa tay ra định lau mặt cho Hoàng Phủ Minh Ngọc, trước khi bàn tay của hắn chạm tới gương mặt của cô ta, Hoàng Phủ Minh Ngọc đã nắm lấy tay của hắn mà nói: "Ngươi phải cưới ta!"
“Ngươi điên rồi à?”, Dương Ân sững sờ hỏi.
“Ngươi mới điên, ngươi đã uống cạn hết rượu của ta rồi!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc đáp lại.
"Đó là do ngươi kêu ta uống!"
"Nhưng ta không nói cho ngươi uống cạn".
"Ta chưa từng thấy qua người nào hẹp hòi như ngươi, ta uống cạn thì ta đền cho ngươi một túi rượu sữa ngựa khác, chẳng lẽ rượu của ngươi còn khác so với rượu của mọi người sao".
"Rượu của ta không khác bọn họ, nhưng ngươi phải đền cho ta cả một đời mới đủ!"
"Đầu óc của ngươi có vấn đề gì sao?"
"Đầu óc của ngươi mới là có vấn đề, người đàn ông khi uống hết túi rượu sữa ngựa của người phụ nữ đưa cho thì phải yêu chiều nàng ta cả đời, chăm sóc cho nàng ta cả đời, đây là quy tắc của tộc ta".
Phụt!
Dương Ân sợ hãi ngã xuống đất tại chỗ, cảm giác giống như là vừa bị siêu cấp cao thủ đánh gục, hơn nữa đòn đánh còn vô cùng bá đạo.
Mộng Băng Tuyết liền xuất hiện bên cạnh hắn, cảm giác ớn lạnh sâu thẳm tỏa ra, dường như Hoàng Phủ Minh Ngọc sắp bị đóng băng thành một bức tượng.
“Không cần đâu Băng Tuyết, cô lui ra đi”, Dương Ân vội vàng nói một tiếng, hắn thật sự sợ Hoàng Phủ Minh Ngọc bị đóng băng đến chết.
Mộng Băng Tuyết cau mày và biến mất trước mắt bọn họ như một bóng ma.
Dương Ân đứng dậy, lại cầm lấy một túi rượu sữa ngựa uống mấy hơi, do hắn uống quá nhanh nên đã tự mình bị sặc.
Hoàng Phủ Minh Ngọc đi tới, vỗ nhẹ vào lưng hắn rồi nói: "Ngươi uống chậm thôi, không có ai giành với ngươi đâu".
Sự dịu dàng này, thái độ này giống hệt như một người vợ đang dỗ chồng vậy, thật không còn gì để nói.
“Công chúa Minh Ngọc, ta là người Đại Hạ”, Dương Ân ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc, nói một cách nghiêm túc.
“Ta biết”, Hoàng Phủ Minh Ngọc gật đầu nói.
“Vậy nên ta không thể bị ràng buộc bởi tục lệ của Man tộc đúng không?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
Thật đáng buồn cười, bảo hắn cưới Hoàng Phủ Minh Ngọc là chuyện không thể nào, người duy nhất mà hắn phải cưới chính là "Sên nhỏ" Tử Hàm của hắn, không ai có thể thay thế nàng được.
Đó là lời thề của hắn kể từ khi hắn còn là một đứa trẻ, và hắn sẽ luôn kiên định với nó.
"Có phải ngươi nghĩ ta không đủ xinh đẹp? Hay ngươi cho rằng ta không xứng với ngươi?", Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Dương Ân lắc đầu liên tục, nói: "Cũng không phải, ngươi rất xinh đẹp, ngươi còn có địa vị cao quý, là ta không xứng với ngươi".
"Ta không để ý đâu!"
"Nhưng ta đã có hôn thê rồi, ta không thể phản bội nàng, nàng cũng là người mà ta yêu nhất, vậy nên xin hãy tha thứ cho ta có được không?"
“Là cô ta sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc chỉ về phía Mộng Băng Tuyết hỏi, người đang ngồi lạnh lùng ở đằng xa.
Dương Ân lắc đầu nói: "Không phải cô ấy.
Dù sao thì ta cũng không thể cưới công chúa được!"
Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn thẳng vào mắt của Dương Ân, sau một lúc liền nở nụ cười tươi sáng nói: "Ha ha, ta gạt ngươi đó thôi, ngươi cứ làm như ta không lấy được ngươi thì sẽ không lấy chồng luôn vậy, người Đại Hạ các ngươi đúng là tự đề cao mình quá".
Nói xong, cô ta quay người đi về phía những người khác, cùng mọi người tiếp tục múa hát, gương mặt xinh đẹp đến nao lòng.
Dương Ân lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Thật là một công chúa tinh quái, suýt nữa là dọa ta rớt tim ra ngoài rồi".
Hắn không biết rằng trên khóe mắt của Hoàng Phủ Minh Ngọc đã ánh lên một chút nước mắt như những giọt pha lê dưới ánh lửa.
Trên thảo nguyên của bọn họ, người đàn ông uống cạn túi rượu sữa ngựa của người phụ nữ chính là đại biểu cho việc người đàn ông đó đã đón nhận tình yêu của người phụ nữ, phải cưới nàng ta làm vợ, chăm sóc cho nàng ta cả đời, một khi người đàn ông dám vứt bỏ người phụ nữ, thì người đàn ông ắt phải chịu vạn dao lăng trì, trừng phạt đến chết..