Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 552



Hắn đã có chút không nỡ bỏ rơi người phụ nữ luôn nghe lời hắn này, hắn kiên quyết phải khiến cho linh hồn của cô ta trở nên nguyên vẹn, giúp cho cô ta một lần nữa khôi phục đến tột cùng cảnh giới, nhưng có lẽ đến lúc đó cô ta chưa chắc có thể nhớ được hắn, đây chính là chuyện khiến cho hắn cảm thấy hơi buồn.

Mộng Băng Tuyết không trả lời, nhưng cô ta lại càng nắm chặt tay Dương Ân hơn.

Hai người ôm nhau suốt đêm, cho tới khi mặt trời mọc, hai người lại cùng nhau hấp thu luồng khí màu tím đến từ phía đông.

Sau đó, họ lại tiếp tục leo núi.

Lần này, tốc độ của họ rõ ràng là đã nhanh hơn nhiều so với ngày hôm qua, liên tục tung mình nhảy lên không trung, tốc độ leo núi so với tốc độ bay cũng không kém cạnh bao nhiêu.

Họ leo càng lúc càng cao, không còn thấy ai xuất hiện nữa, dọc đường đi chỉ thấy thảo dược cấp vương mọc trên vách núi, mùi thảo dược tỏa ra thơm nức mũi.


Dương Ân nhìn thấy chúng thì rất ngứa ngáy, nhưng vẫn không ra tay hái.

Hắn mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Hắc, cảm giác rất nhẹ, nhưng nó thực sự tồn tại.

“Tên nhóc đó chắc chắn đã đến đây rồi, chẳng lẽ nó đã leo được tới đỉnh núi rồi sao?”, Dương Ân lẩm bẩm nhìn lên đỉnh núi phủ đầy mây mù.

Gầm!
Đột nhiên, có một tiếng gầm từ đâu vang lên.

Một cái bóng to lớn từ trong núi rừng lao ra, đó là một con vượn lông vàng có thân hình rất cao lớn rắn chắc, cho dù là người Man ở chỗ này cũng sẽ trông vô cùng nhỏ bé trước mặt nó, nó đang tức giận trợn mắt nhìn hai người Dương Ân, trên người thả ra nồng nặc khí tức của yêu vương.

Con vượn lông vàng này cũng không hề ngu ngốc, nó có thể cảm nhận được khí tức của hai người trước mặt không hề tầm thường, cho nên nó cũng không vội tấn công, nó lớn tiếng nói: "Các ngươi không phải là người tộc ta, không được tự tiện xông vào cấm địa, mau cút đi ngay cho ta!"
Dương Ân liếc nhìn con vượn lông vàng, nói: "Vị vượn huynh đệ này, phía trên là cấm địa gì, sao bọn ta lại không đi được?"
"Đó là thang trời của Man tộc, ai không có huyết mạch Man tộc thì không thể thách thức, mau cút đi!", con vượn lông vàng cấp vương này có huyết khí vô cùng dồi dào, tuyệt đối không phải là yêu vương thông thường.

“Thang trời sao, nghe có vẻ rất thú vị”, Dương Ân kinh ngạc nói, dừng một chút, hắn còn nói thêm: "Ta là khách quý mà Man tộc mời tới, lại có quen biết với ba vị tiền bối bảo vệ nơi này, ngươi để cho ta đi qua nhìn một chút được không?"
Dương Ân chỉ tò mò không biết nơi này là cấm địa gì mà chỉ có người Man mới có thể tiến vào, hắn cũng cảm giác được Tiểu Hắc đang ở trên đó, nếu không thì hắn đã không miễn cưỡng làm gì.

"Hừ, chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng quen biết với ba vị đại nhân bảo vệ nơi này hay sao, mau cút đi cho ta, bằng không đừng trách bản vương không khách khí", con yêu vương vượn lông vàng hừ lạnh nói.

"Tại sao nói thật mà chẳng ai tin thế nhỉ", Dương Ân xoa tay, sau đó quay sang nói với Mộng Băng Tuyết: "Băng Tuyết lo liệu vị này giúp ta, ta muốn lên thang trời".

Hắn vừa dứt lời thì Mộng Băng Tuyết đã biến thành một đạo tàn ảnh lướt qua, không đợi yêu vương vượn lông vàng kịp phản ứng thì nó đã bị cô ta vỗ một chưởng nặng nề.


Bang!
Yêu vương vượn lông vàng ngay lập tức thất thủ.

Nó bị Mộng Băng Tuyết đánh văng vào vách núi, bị đóng băng bởi một lớp tinh thể băng, không còn cử động được nữa.

Nó là một yêu vương, vậy mà thậm chí còn không có thời gian để phản ứng đã nhanh chóng bị hạ gục, phải nói rằng sự chênh lệch thực lực này thực sự quá lớn.

Dương Ân còn không thèm nhìn tới con yêu vương vượn lông vàng, chỉ tiếp tục lướt qua.

Mộng Băng Tuyết đi theo sát phía sau hắn.

“Dương Ân, ngươi to gan lắm, dám xâm phạm cấm địa của bọn ta”, một giọng nói tức giận lại vang lên.

Một con hổ cái xuất hiện phía trước mặt Dương Ân và Mộng Băng Tuyết, sau đó hóa thành hình người, trừ gương mặt đang nhăn nhó thì thân hình chỗ nào trông cũng bốc lửa, giống hệt một thiếu phụ đang trong độ tuổi chín muồi, trước lồi sau vểnh, còn lộ ra không ít da thịt ở những vị trí hấp dẫn, trông vô cùng hoang dã.

Dương Ân chắp tay nói với con hổ cái: "Tiền bối, đã lâu không gặp.

Ta chỉ nghe binh sĩ của quý tộc nói với ta rằng thần miếu cùng với khu lăng mộ là cấm địa, không hề nghe nói bên này cũng là cấm địa, có phải bây giờ các người lại không hoan nghênh ta không?"
"Bọn họ là thường dân, đương nhiên sẽ không biết nơi cấm địa này.

Chỉ có những dũng sĩ trẻ tuổi của tộc ta mới có thể tiếp nhận thử thách thang trời.

Các ngươi không có huyết mạch Man tộc thì không có tư cách bước lên thang trời", con hổ cái uy nghiêm nói: "Đó là còn chưa nói, người không có huyết mạch Man tộc một khi bước lên thang trời thì sẽ bị nguồn sức mạnh trên thang trời đánh thành thịt nát, ngươi nhất định muốn xông vào sao?"

Lúc này, Dương Ân do dự.

Hắn không nghĩ rằng con hổ cái này đang dọa hắn, có lẽ đó đúng là sự thật.

“Ha ha, biết sợ rồi thì mau cút khỏi đây đi”, con hổ cái lại chế nhạo nói.

“Nếu như ta vẫn muốn đi lên thì tiền bối sẽ cho ta đi lên sao?”, Dương Ân hỏi.

“Vốn dĩ không được phép, nhưng nếu ngươi thật sự muốn đi lên, ta có thể cho ngươi một cơ hội được chết”, con hổ cái xảo quyệt nói.

“Được, ta sẽ đi lên”, Dương Ân gật đầu nói, sau đó lại nói với Mộng Băng Tuyết: “Cô ở đây chờ ta”.

“Ngươi có chắc chưa?”, con hổ cái hỏi lại.

"Chắc chắn, xin nhường đường!"
"Được, nếu như ngươi leo lên thang trời mà vẫn có thể trở về an toàn, thì sau này ta sẽ thừa nhận ngươi là khách quý của tộc ta, có thể cho ngươi ra vào tộc ta tự do, hơn nữa còn cho ngươi thêm một chút lễ vật".

"Vậy thì xin cám ơn trước!".


Bình Luận (0)
Comment