Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 554



Chỉ có điều, sau khi bước qua mỗi bậc thang thì áp lực cũng sẽ lớn hơn rất nhiều, khiến cho hắn không thể nào ung dung được.

“Để ta xem ngươi có thể đi được bao nhiêu bậc!”, nhìn thấy Dương Ân tiếp tục bước lên, con hổ cái bất mãn hừ lạnh nói.

Lúc này, Thiên tượng yêu cùng Man ngưu yêu đều đã không hẹn mà cùng xuất hiện.

Thiên tượng yêu kinh ngạc nhìn về phía Dương Ân mà nói: "Tên nhóc này có thể leo lên thang trời sao?"
“Kỳ quái, thật kỳ quái, chẳng lẽ tên nhóc này cũng có huyết mạch Man tộc trên người sao?”, Man ngưu yêu kêu lên.

“Đại ca, nhị ca, hai huynh đã đến rồi, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, thang trời hình như đã không còn linh nữa”, con hổ cái nói.


Thiên tượng yêu lắc đầu một cái nói: "Không phải thang trời mất linh, mà là do tên nhóc này đã lấy được tư cách khảo nghiệm trên thang trời, có lẽ đúng như lời lão nhị đã nói, bên trong thân thể của hắn nói không chừng còn có huyết mạch Man tộc".

Thang trời này chỉ có người Man mới có tư cách leo lên, tộc khác leo lên nhất định chỉ có một con đường chết, chuyện này không còn gì để nghi ngờ.

"Những dũng sĩ trẻ tuổi của Man tộc cũng chỉ có thể đi tới bậc thứ ba mươi là cực hạn, rất nhiều người ngay cả hai mươi bậc cũng không đạt tới, cho dù tên nhóc này là vương giả thì cũng không thể sử dụng năng lượng trên thang trời, ta cảm thấy hắn tối đa chỉ có thể leo được tới ba mươi bậc!", Man ngưu yêu cười tà nói.

"Ba mươi bậc cũng không khó lắm, hắn còn chưa có cố hết sức đâu, ta cảm thấy hắn có thể leo lên ba mươi lăm bậc, chờ hắn xuống ta nhất định phải hỏi kỹ một chút, hắn rốt cuộc có huyết mạch Man tộc trong người hay không", con hổ cái nói.

“Bốn mươi bậc!”, Thiên tượng yêu nhẹ giọng nói.

Hai con thiên yêu còn lại không thể ngờ lão đại của mình có thể đánh giá Dương Ân cao như vậy.

Dương Ân thành công leo lên bậc thang thứ hai mươi lăm, sức nặng đè trên lưng hắn lúc này đã đạt tới ba trăm năm mươi đỉnh lực, thân thể của hắn đã bị cong xuống không ít, ngay cả mồ hôi cũng lặng lẽ nhỏ xuống.

"Sau khi vượt qua hai mươi bậc, mỗi một bậc đều gia tăng không ít sức nặng, đi mãi không nhìn thấy được đoạn cuối, làm sao ta có thể leo lên hết được, Tiểu Hắc, ngươi hại ta rồi!", Dương Ân lại thầm than thở trong lòng, sau đó điều chỉnh lại cơ thể, tiếp tục đi lên.

Lần này, hắn một hơi leo lên ba mươi bậc thang, sức nặng đè trên người hắn đã đạt tới năm trăm đỉnh lực, có thể so sánh với chiến lực của vương giả trung cấp, không một sức mạnh thể chất thuần túy nào có thể gánh được sức nặng này.

Dương Ân rất muốn sử dụng huyền khí bên trong cơ thể, nhưng lại đột nhiên nhận ra huyền khí không thể vận hành được ở đây.


Lúc này, hắn mới kinh hoàng nói: "Cái quỷ gì vậy, ta không vận hành được năng lượng".

Hắn đi được tới đây, hoàn toàn chỉ sử dụng thể lực thuần túy để gánh sức nặng đè xuống, muốn chờ đến lúc thể lực thuần túy không thể gánh được nữa thì vận hành huyền khí cũng không muộn, nhưng bây giờ hắn lại không thể vận hành được, tình huống như vậy sao có thể không khiến cho hắn kinh hãi được.

Dương Ân tiếp tục thúc giục Thái Thượng Cửu Huyền quyết, nhưng huyền quyết lại không có một chút phản ứng nào, khiến cho hắn không còn bình tĩnh được nữa: "Bây giờ rời khỏi nơi quỷ quái này vẫn còn kịp".

Dương Ân quyết định rút lui, đã hao tổn linh lực, mà thể lực cũng có hạn, hắn không muốn tiếp tục leo lên nữa, chỉ sợ rằng mình sẽ thực sự bị sức mạnh ở đây nghiền nát thành thịt vụn.

Ngay khi hắn định rút lui, thì lực cảm ứng của Tiểu Hắc lại trở nên điên cuồng hơn, hắn còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát của Tiểu Hắc: "Tên nhóc mau lên đây, mau lên, đừng bỏ cuộc, điều này sẽ rất có lợi cho ngươi".

“Tiểu Hắc, ngươi không ở trên đỉnh của cầu thang này đó chứ?”, Dương Ân vội vàng hỏi.

Đáng tiếc, Tiểu Hắc không phản hồi hắn nữa, có lẽ có điều gì đó đang xảy ra với nó.

Dương Ân vẫn luôn tin tưởng Tiểu Hắc, nó đã giúp cho hắn rất nhiều, mặc dù có lúc nó cũng sẽ hại người, nhưng lúc mấu chốt nó tuyệt đối sẽ không chỉ dẫn sai cho hắn, hắn cắn răng, một lần nữa tiếp tục đi tới trước.

“Ta không tin sức mạnh này còn tiếp tục tăng lên được nữa, Tiểu Hắc, chờ ta!”, trong lòng Dương Ân thầm nói, lại tiếp tục leo lên.

Ba mươi mốt bậc!
Ba mươi hai bậc!
Ba mươi ba bậc!
Mỗi một bậc thang đều gia tăng sức nặng vô cùng lớn trên lưng của Dương Ân, Dương Ân giống như đang cõng núi mà đi, thân thể cong xuống, tựa hồ có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.


“Hắn đã leo lên bậc thứ ba mươi sáu, tên nhóc này mạnh kinh dị!”, Man ngưu yêu kêu lên.

“Hắn thực sự có thể là hậu duệ của Man tộc!”, con hổ cái hào hứng nói.

“Ta hy vọng đó là sự thật, như vậy núi Man thần này sẽ có chủ nhân rồi”, Thiên tượng yêu mong đợi nói.

Khi Dương Ân leo đến bậc thang thứ ba mươi tám, thân hình của hắn đã cong lại như một con tôm luộc, mồ hôi nhễ nhại rơi trên mặt, ngay cả lưng hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

"Đáng ghét, cứ đi như vậy thì biết bao giờ mới đi hết!", Dương Ân cắn môi đến mức chảy máu, một lần nữa cố sức nhảy lên bậc thang thứ ba mươi chín.

Giờ phút này, năng lượng bên trong cơ thể của Dương Ân đang bị vắt kiệt từng chút một, võ thể không tỳ vết của hắn vốn dĩ rất lợi hại, có tiềm lực vô hạn, dưới áp lực không ngừng bộc phát tiềm lực ra bên ngoài, hắn cảm thấy như có một luồng sinh khí mới đã sản sinh ra, giúp cho hắn leo lên được bậc thang thứ bốn mươi.

Sau khi đi được đến đây, thang trời lại đột nhiên bộc phát ra một nguồn sức mạnh khác.

Chíu chíu!.


Bình Luận (0)
Comment