Dãy núi Lang Yên.
Đây là một dãy núi cổ xưa, dài không biết bao nhiêu dặm, trải qua mấy quốc gia, không nhìn thấy điểm cuối.
Nơi này là địa bàn của tộc lang yêu, phần lớn sinh vật sống trong đó đều là lang yêu, cũng có những yêu tộc khác nhưng đều là tộc nhỏ, hơn nữa phần nhiều đều trở thành thức ăn của lang yêu.
Dương Ân đã cùng với Mộng Băng Tuyết và Tiết Quý trở lại dãy núi, rời khỏi địa bàn của Man tộc.
Băng Thương, Hắc Ba Luân, Thanh Lệ Kiệt cùng với lão rùa ngàn năm đều còn ở biên giới chờ đợi bọn họ trở về.
Khi nhóm của Dương Ân xuất hiện, tứ đại thiên yêu vui vẻ chào đón bọn họ.
Chủ yếu là bọn chúng đang chào đón Tiểu Hắc, ở trong mắt của bọn chúng thì thân phận của Tiểu Hắc vượt xa Dương Ân, nếu như không có Tiểu Hắc, Dương Ân ở trong mắt của bọn chúng căn bản chẳng đáng để nhắc tới.
Dương Ân không bận tâm chút nào, Tiểu Hắc và hắn cũng chẳng khác nhau, dù sao Tiểu Hắc cũng thuộc về hắn, nhưng hắn thì chưa chắc thuộc về Tiểu Hắc.
Hai con mã yêu cảm nhận được khí tức của tứ đại thiên yêu thì chân đều mềm nhũn mà nằm xuống, thậm chí còn không có dũng khí đứng dậy.
Tiết Quý rất kinh ngạc, ông không ngờ Dương Ân lại có chống lưng lợi hại đến như vậy, ngay cả thiên yêu cũng có thể gọi ra, khó trách hắn lại dám một mình tới thảo nguyên, lại nhận được sự chấp thuận của tam đại thiên yêu thủ hộ Man tộc, ông hoài nghi không biết Dương Ân này có phải là người Đại Hạ thật hay không, ông thực sự cảm thấy hắn phải là người của giới siêu phàm mới đúng.
"Được rồi, chúng ta trở về hang sói băng trước đã.
Hãy đi chuẩn bị dược liệu và yêu hạch, ta sẽ luyện chế yêu vương đan cho các ngươi", Dương Ân nói với Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt.
“Cảm ơn Dương thiếu gia”, Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt nói lời cảm tạ.
Thế là nhóm của họ tiến về phía hang sói băng, còn lão rùa thì quay trở lại cái đầm của mình tiếp tục ẩn tu.
Trước khi lão rùa rời đi, Dương Ân đã lấy một vài giọt máu trên cơ thể của lão để đưa cho con rùa vân bạc dùng, hắn muốn đào tạo con rùa vân bạc thật tốt, giúp cho nó phát triển thành giao quy, thậm chí còn muốn nó thăng cấp thành long quy.
Lão rùa đau lòng vô cùng, mỗi một giọt máu tươi cũng đều là sinh mạng của lão mà.
Nhưng sau khi Dương Ân ném một miếng thịt giao long băng lớn cho lão rùa, lão liền trở nên vô cùng hưng phấn, giao long băng là tồn tại đồng cấp với lão rùa, bên trong thịt của con giao long băng cũng có máu thiên yêu, đủ để đền bù cho tổn thất của lão, thậm chí có thể khiến cho huyết mạch của lão tốt hơn trước, có thể nói lần này lão rùa đã được hời.
Lão rùa đã bắt đầu kính sợ Dương Ân hơn, ngay cả giao long băng mà hắn cũng có thể đánh chết, nếu như lão dám càn rỡ, có khi cũng sẽ bị hắn làm thịt, sau này hắn bảo gì thì lão cứ ngoan ngoãn nghe lời sẽ tốt hơn.
Không phải Dương Ân không muốn đem lão rùa về vương thành, mà vì nếu hắn làm thế sẽ phạm vào đại kỵ, thế lực trấn quốc ở giới siêu phàm chắc chắn sẽ không cho phép.
Thực lực của giới siêu phàm không phải là chuyện đùa, từ nhỏ hắn đã nghe kể qua không ít sự tích, đó chính là thánh địa của võ học, là mục tiêu theo đuổi của tất cả những ai đi theo con đường võ đạo, hắn không dám trêu chọc vào, nếu đối phương muốn phái ra cường giả, chắc chắn sẽ không thiếu cường giả cảnh giới Thiên Ngư, thậm chí còn có những tồn tại vượt ra khỏi cảnh giới này.
Dương Ân để cho lão rùa rời đi, còn mình thì đi về phía hang sói băng.
Hắn định để lại con ngựa Xích Thố hoang dã cho Tiết Quý dùng, còn con ngựa Huyết Long mang về cho Lục Trí, cái tên mỹ nhân bệnh đó cần có một con chiến mã thì mới càng có khí thế.
Lúc này, Tiết Quý mới nói: "Ta sẽ không đi cùng các người nữa".
“Tại sao?”, Dương Ân hỏi.
“Ta còn có việc phải làm”, Tiết Quý nhẹ nhàng đáp lại, rồi lại nói: “Đưa cung Trụy Nguyệt cho ta đi, ta sẽ sửa lại nó cho cậu”.
“Bây giờ còn có thể sửa được sao?”, Dương Ân hỏi.
“Ta không biết, cứ thử xem”, Tiết Quý thản nhiên đáp lại, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ vô cùng tự tin.
Dương Ân do dự nói: "Chúng ta nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai lại đem nó đi sửa, ông thấy thế nào?"
“Được!”, Tiết Quý trả lời đơn giản.
Thế là họ tìm một nơi yên tĩnh để tạm nghỉ ngơi.
Thực ra, Dương Ân chỉ muốn lợi dụng thời gian này để khai phá bộ cung quyết bị phong ấn bên trong cung Trụy Nguyệt, hắn sợ rằng sau khi sửa cây cung xong thì bộ cung quyết này cũng bị phá hỏng.
Dương Ân đem cung Trụy Nguyệt đến một góc, để cho Tiểu Hắc nhanh chóng bố trí trận pháp ngăn cách hắn với bên ngoài, sau đó, hắn lại thúc giục năng lượng trong thần đình tác động lên thân cung.
Quả nhiên, lúc nguồn năng lượng bên trong thần đình của hắn tiếp xúc với thân cung, hắn liền cảm nhận được tầng tầng trở lực bên trên nó.
Đáng tiếc, những thứ trở lực này không thể chống lại nguồn năng lượng cường đại bên trong thần đình của hắn, ngay lập tức bị công phá, bên trong liền phóng ra một cấm chế.
Cấm chế là một nguồn năng lượng huyết khí cường đại của Man tộc, cùng với huyền khí dày đặc hội tụ lại một chỗ, chân hắn đứng tấn vững vàng trên mặt đất, trên hai cánh tay cũng hội tụ nguồn năng lượng cực đại, cây cung lớn trong tay lóe lên tia sáng chói mắt, thế bắn có thể làm rơi nhật nguyệt.
Hắn đã thấy được một bộ kỹ thuật bắn cung vô cùng lợi hại, một mũi tên bắn ra có chứa tinh hoa nhật nguyệt, không kẻ nào có thể chống lại, không chỉ ẩn chứa huyền khí, mà còn ẩn chứa Man lực và tinh thần lực, phối hợp bên trong bộ cung quyết.
Cung Trụy Nguyệt đúng là một món thiên binh chân chính.
Khẩu quyết của Trụy Nguyệt cung quyết vang lên trong đầu của Dương Ân, tổng cộng chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là "Bách Bộ Xuyên Dương", giai đoạn thứ hai là "Tiến Lạc Giảo Nguyệt", giai đoạn thứ ba là "Trụy Nguyệt Liên Xạ".
Giai đoạn thứ nhất, chính là yêu cầu đạt tới cảnh giới tối cao của trình độ bắn cung bình thường, trong lúc di chuyển còn có thể bắn trúng những mục tiêu rất nhỏ chỉ trong một lần ngắm, đạt đến độ chính xác cực cao..