Mười năm trước, đệ nhất luyện khí sư của Vương thành - Tiết Quý, cũng đã bị gán cho cái tội danh phản quốc trên đại điện này.
Kể từ đó, các luyện khí đã bị liên lụy, rất nhiều đệ tử và đồ tôn bị giết và bị bắt giam, dường như là một mẻ hốt gọn, duy chỉ có một mình ông gắng gượng mở một con đường máu, tháo chạy đến tộc khác.
Trong những năm qua, Tiết Quý đã trở thành “nỗi nhục của Đại Hạ”, điều này đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi người dân.
Ai nấy đều coi ông là kẻ thông đồng với địch bán nước, là phản đồ đã giết hại đồng bào, truyền dạy lại cho hậu thế để lấy ông làm gương, có thể nói là tiếng xấu vang xa.
Sau khi Tiết Quý lặn lội đến tộc Man di, ông cũng dần ra khỏi tầm mắt của triều đình, dường như không còn nhắc đến những chuyện liên quan đến ông nữa.
Xét cho cùng thì Tiết Quý cũng không giúp tộc Man di đối phó với Đại Hạ, hoặc cũng có lẽ là vì mọi người đều biết Tiết Quý chẳng qua là danh tiếng quá lớn khiến cho người ta ghen ghét đố kị, từ đó mới rơi vào tình cảnh như vậy, cho nên cũng không có ai muốn nhắc tới ông.
Vậy mà giờ đây, Tiết Quý lại trở về một cách quang minh chính đại, hơn nữa còn đang ở bên ngoài Hoàng cung, điều này khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
Các thống lĩnh của cấm vệ quân bảo vệ Hoàng cung dẫn theo hàng trăm người ngựa nhanh chóng bao vây Tiết Quý.
Đám người này còn chưa kịp ngăn cản, Tiết Quý đã cưỡi một con ngựa Xích Thố hoang dã đạt tới cảnh giới người ngựa hợp nhất, lao qua vòng vây của bọn họ, đi về phía cổng lớn của Hoàng cung.
“Mọi người bắn tên, bắn chết kẻ phản tặc này!”, một vị thống lĩnh của cấm vệ quân hạ lệnh.
Trong chớp mắt, vô số mũi tên bắn về phía Tiết Quý một cách điên cuồng.
Leng keng leng keng!
Uy lực của những mũi tên này vô cùng lớn, chúng đều là do võ giả của cảnh giới cấp tướng bắn ra.
Nhưng khi rơi xuống trên người Tiết Quý, chúng lại phát ra âm thanh leng keng, tất cả đều đứt gãy rồi rơi xuống, không có cách nào bắn xuyên qua được lớp chiến giáp bằng huyền khí phòng ngự trên người của Tiết Quý.
“Ta chỉ là tới cầu kiến Hoàng thượng, đừng ép ta!”, Tiết Quý cưỡi ngựa Xích Thố hoang dã lạnh lùng nói.
“Tiết Quý to gan, vẫn còn mặt mũi quay lại à, hôm nay Mạnh Hà Lương ta sẽ bắt sống ngươi!”, Mạnh Hà Lương, một trong những thống lĩnh của cấm vệ quân, xông về phía Tiết Quý đầu tiên.
Mạnh Hà Lương đã là vương giả cảnh giới Địa Hải sơ cấp thực sự, lực chiến đấu của ông ta không hề tầm thường, đã được củng cố cảnh giới vương giả một thời gian.
Mạnh Hà Lương không hề định nương tay, một khi ra tay thì đều là tuyệt chiêu, tựa như nước sông cuồn cuộn tấn công về phía Tiết Quý.
“Cút!”, Tiết Quý thậm chí còn không nhìn Mạnh Hà Lương lấy một cái, chỉ trở tay đánh ra một chưởng, một ngọn lửa chợt hiện ra, đập tan đòn tấn công của Mạnh Hà Lương thành bụi ngay tại chỗ.
Sau đó có một chưởng ấn phóng về phía ngực của Mạnh Hà Lương.
Phù!
Mạnh Hà Lương bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu, văng ra xa mười mấy trượng, sống chết không rõ.
Mười năm trước, Tiết Quý chính là một trong mười cao thủ hàng đầu của Vương thành, cho dù hiện tại, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng muốn so bì với bậc vương giả đã có danh tiếng từ lâu như ông thì họ vẫn còn non kém hơn rất nhiều.
“Tên phản đồ Tiết Quý nhà ngươi, vẫn còn có gan quay về Vương thành, rõ ràng là muốn tìm cái chết!”, một bậc vương giả tức giận quát lớn.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, dường như có tiếng chim ưng đang gáy, hai bóng chim ưng đầy khí thế xuất hiện.
Có hai người cưỡi hai con Ưng Vương, chặn ngay trước mặt Tiết Quý, đây hiển nhiên là đệ nhất và đệ nhị thống lĩnh của Phi Ưng Kỵ.
Đệ nhất thống lĩnh là Quá Phong Lệnh, có danh xưng là “Tiểu Ưng Vương”, đệ nhị thống lĩnh chính là “Lôi Ưng” Tạ Chấn, người trước là cảnh giới vương giả trung cấp, người sau thì sắp đạt tới cảnh giới vương giả trung cấp.
Ngoài ra, đại thống lĩnh của cấm vệ quân - Chu Mạc lặng lẽ xuất hiện, thực lực của ông ta không thua kém gì với Quá Phong Lệnh, ông ta cưỡi trên lưng một con Trư Vương vẻ ngoài như hổ, chính là một con linh yêu biến dị, có đủ năng lực đặc thù.
Sau khi Tiết Quý lên tiếng, có rất nhiều vương giả đã chặn trước ông, điều này cho thấy Hoàng cung được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Có điều, bọn họ chỉ lực lượng ngăn chặn phía ngoài, một số thế lực đang ẩn nấp cũng lần lượt vào vị trí, chỉ cần Tiết Quý dám bước lên nửa bước, bọn họ sẽ xuất hiện giết chết ông.
“Tránh ra, ta muốn cầu kiến Hoàng thượng!”, Tiết Quý khẽ nói, lạnh lùng nhìn ba vương giả đang ngăn cản trước mặt.
“Tiết Quý, tên phản đồ nhà ngươi vẫn còn mặt mũi mà quay lại, hôm nay, chúng ta ắt sẽ khiến ngươi đổ máu trong vòng năm bước!”, “Lôi Ưng” Tạ Chấn cầm đao Lôi Đình trong tay chĩa về phía Tiết Quý, miệng quát.
Tạ Chấn khoảng chừng 45 tuổi, tướng mạo chính trực, người mặc chiến giáp, đầu đội chiến vấn, toàn thân toát ra Lôi Huyền Khí, tràn đầy vẻ khí chất chính trực.
“Tiết Quý, đừng giãy dụa tốn công vô ích, hôm nay ngươi tới đây nhất định không thoát khỏi chết, mau lấy cái chết để tạ tội đi!”, “Tiểu Ưng Vương” Quá Phong Lệnh khẽ nói.
Quá Phong Lệnh nhỏ hơn Tạ Chấn vài tuổi, là môn sinh tâm đắc của một trong mười vương giả đời trước - Bạch Mi Ưng Vương, trong tay sở hữu phi ưng chiến kỵ, có nhiệm canh giữ bảo vệ mọi ngóc ngách trên bầu trời của hoàng thành.
Ở phía bên kia, Chu Mạc thân là thống lĩnh của cấm vệ quân, sau lưng có đầy đủ hai ngàn người, tất cả đều đã được trang bị cung nỏ hạng nặng, bước vào trạng thái chiến đấu.
Sau khi Tiết Quý lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, ông chậm rãi lấy ra binh khí chiến đấu sau lưng: “Nếu các ngươi muốn ngăn cản, vậy thì trước tiên hãy trả lời cho ta câu hỏi đầu tiên: Tiết Quý ta có tội gì?”
Dứt lời, binh khí chiến đấu trong chớp mắt đã lao về phía màn đêm...!
Kiếm Vấn Nhất!.