Trận chiến giữa quân Trấn Man và quân Man chỉ vừa mới bắt đầu.
Cường giả siêu cấp có cảnh giới Thiên Ngư đã gia nhập vào, đây là một tình huống từ trước đến nay chưa từng xảy ra, điều này có nghĩa là giữa hai nước sẽ có một cục diện không chết không thôi.
Thiên Tượng yêu, Man Ngưu yêu cùng với Hổ cái cùng xuất hiện, với uy thế ngút trời ùn ùn kéo đến trấn áp, quân đội Đại Hạ hầu như không có khả năng chống cự, rất nhanh đã bắt sống hơn 20 bậc vương giả làm tù binh, trong đó còn bao gồm cả nguyên soái Phần Thiên Hùng.
Quân Trấn Man bị đánh tan tác trong nháy mắt, vốn không còn sức để khiêu chiến nữa.
Hai mươi vạn quân Man liền thừa cơ xông tới, bao vây toàn bộ quân Trấn Man, phàm những kẻ chống cự thì đều bị đánh ngã xuống đất, những người không chống cự thì vẫn có thể bình an vô sự.
Quân Trấn Man lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng, cường giả cảnh giới Thiên Ngư của đối phương áp trận, họ thật sự là bất lực, không thể phản kháng lại.
“Thế này làm sao mới phải đây, quân Man là muốn gài bẫy giết hết chúng ta sao?”
“Nếu như bọn chúng thực sự muốn làm như vậy, chúng ta sẽ cùng liều với bọn chúng!”
“Phần nguyên soái và mấy vị đại trung tướng đều đã bị bọn chúng bắt rồi, lần này hoàn toàn tiêu đời rồi!”
“Không ngờ chúng ta lại thất thủ, rơi vào tay giặc nhanh như vậy, không phải đã nói triều đình phái người tới chi viện cho chúng ta sao?”
...!
Trên dưới quân Trấn Man hoàn toàn hoảng loạn.
Đỗ công công hoàn toàn không dám chiến đấu với ba Đại Thiên yêu, sau khi Man Ngưu yêu tung ra một chưởng về phía hắn ta, tên này liền đã rút lui với tốc độ nhanh nhất.
“Nhớ kĩ, bọn ta chỉ nguyện ý nghị hòa với Dương Ân, trong vòng bảy ngày, nếu không gặp được Dương Ân, bọn ta sẽ giết toàn bộ người ở đây, tiến binh một đường xâm chiếm Đại Hạ!”, Man Ngưu yêu nói.
“Dương Ân có năng lực lớn như vậy sao?”, trong lòng Đỗ công công hoảng sợ nói.
Đỗ công công hoàn toàn không dám lưu lại nơi này thêm một chút nào, lấy tốc độ nhanh nhất vội vàng trở về Vương thành Đại Hạ.
Sau khi chuyện của Tiết Quý vừa mới lắng xuống, Đỗ công công lại đem chuyện tộc Man di xâm lược cấp báo, hơn nữa ba Đại Thiên yêu thủ hộ của tộc Man đồng loạt xuất hiện, bắt giữ mười mấy vạn binh mã của Đại Hạ, bọn họ bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng bị chôn sống.
Lúc này toàn Hoàng cung đều chấn động, Vương thành tức khắc có cảm giác như giông tố sắp ập đến.
Hoàng thượng Đại Hạ đã triệu tập văn võ bá quan đến để nghị sự ngay trong đêm.
Văn võ bá quan thì có kế sách gì được chứ, chỉ có thể nhao nhao kiến nghị phái ra cường giả của cảnh giới cấp Thiên để đối phó với thủ hộ của tộc Man, để ngăn quân Man xâm lược.
Chính vào lúc toàn quân đều sốt sắng rối bời, La Công Minh lại lên tiếng nói: “Hoàng thượng, thần có lời này không biết có nên nói hay không!”
“Nói đi, trẫm thứ cho ngươi vô tội!”, Hoàng thượng nói.
“Thần nghĩ rằng tộc Man di là có lòng muốn nghị hòa, nếu không, bọn chúng đã giết sạch toàn bộ quân Trấn Man, đồng thời sẽ đánh thẳng xuống phía nam, xâm lược Đại Hạ ta, hà cớ gì lại để cho chúng ta một tia hy vọng chứ?”, La Công Minh nói.
“Lời này sai rồi! Đây có thể là âm mưu của tộc Man di để dụ chúng ta vào sâu hơn, sau đó đem chúng ta một mẻ hốt gọn!”, Tống Lý Duệ nói.
La Công Minh phớt lờ Tống Lý Duệ, tiếp tục nói với Hoàng thượng: “Tộc Man di một mực kêu gào muốn nghị hòa với Dương Ân, chi bằng chúng ta cứ cho hắn một cơ hội, cử hắn đi nghị hòa.
Nếu như thực sự có thể kí kết hiệp ước nghị hòa thì thăng quan tiến chức, trọng thưởng, nếu như có âm mưu không nghị hòa được, thẳng tay đem hắn xử trảm là xong!”
“Lời này của La tướng quân, thần cho rằng khả thi”, một quan văn già phụ họa nói.
Một võ tướng khác cũng nói: “Đúng vậy, nếu như tộc Man di đã muốn nghị hòa với Dương Ân, vậy thì cho hắn một cơ hội, đại diện cho Vương triều Đại Hạ chúng ta.
Nếu thực sự có thể thành công là có thể bảo vệ tính mạng của mấy vạn tướng sĩ”.
“La tướng quân nói chí phải, khẩn cầu Hoàng thượng định đoạt!”, phần lớn quan viên đều tán thành lời của La Công Minh, phụ họa nói.
Hoàng thượng trầm mặc một lúc rồi nói: “Chuẩn tấu!”
Thế là, một số quan viên triều đình đã nhanh chóng chạy đến chỗ quân Trấn Man, thuyết phục tộc Man đừng manh động, bọn họ đã cho phép Dương Ân thay Đại Hạ kí kết hiệp ước nghị hòa.
Quân Man cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ cần nhìn thấy Dương Ân trước rồi mới định đoạt.
Triều đình Đại Hạ liền phái Ưng Kị, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Dương Ân trên dãy núi Lang Yên, hy vọng có thể nhanh chóng tìm thấy hắn.
Dương Ân cách quân Trấn Man không quá xa, hắn cũng chưa từng che giấu tung tích của bản thân, mỗi ngày đều đang khổ luyện tiềm năng thiên phú, hy vọng một ngày nào đó có thể khiến chúng trở thành “Tuyệt chiêu cuối cùng”.
Trong những ngày này, Dương Ân đã đem thiên phú thần thông là chân phong thần dung nhập vào trong Chạy Như Bay, phát huy ra uy lực vô cùng lớn mạnh.
Không, phải nói là Chạy Như Bay đã dung nhập vào trong thiên phú chân phong thần, hình thành nên một “chân phong thần” khác càng thêm lớn mạnh mới đúng.
Giữa tiềm năng thiên phú và kỹ thuật chiến đấu, cuối cùng là do tiềm năng thiên phú đã giành thế chủ đạo, đặc điểm uy lực của kỹ thuật chiến đấu đã bị dung hợp mất.
Nói cách khác, chân phong thần của Dương Ân có thể bộc phát ra tốc độ và năng lực tấn công của Chạy Như Bay, thậm chí còn tốt hơn một bậc.
Sau khi đạt đến bước này, hai chân của Dương Ân đã vô cùng mạnh, tốc độ chạy băng băng cũng càng nhanh hơn.
Lúc này, Dương Ân đang chạy trong sơn cốc, chỉ thấy từng đường bóng đen lướt qua tựa như là gió cuốn mây tan, rất khó nắm bắt được phương hướng của hắn, cũng khó mà phân biệt ra được chân thân của hắn đang ở chỗ nào.
Đột nhiên, thân ảnh của hắn nhảy lên, điên cuồng đá vào vách núi.
Bịch bịch!
Trên vách núi bị hắn đá ra vô số dấu chân in lên, nhiều tảng đá nứt toác rơi xuống, uy lực quả là kinh người.
Đây là Dương Ân vẫn chưa vận dụng sức mạnh của huyền khí, nếu như vận dụng sức mạnh huyền khí, e là ngọn núi này sẽ bị hắn đá nổ tung ngay tại chỗ.
Dương Ân ngã xuống, đám bụi đang bao phủ dày đặc kia đều không thể tới gần hắn, liền dập dờn tung bay..