Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 607



Thanh âm của Dương Ân vang rền như sấm sét, phảng phất như ẩn chứa uy lực của giao long, khiến cho người người kinh ngạc.

Hắn đứng trên cao, toàn thân tỏa ra ánh sáng giống như một mặt trời rực rỡ màu xanh, khi ánh sáng đó chiếu vào mọi người, không hiểu sao lại khiến cho tất cả đều đình trệ.

"Đặc phái nghị hòa khâm sai Dương Ân đang ở đây, tướng sĩ Đại Hạ nghe lệnh, mau lui về cho ta!", giọng nói của Dương Ân vang vọng vào tai của mỗi binh sĩ Đại Hạ.

Tên của Dương Ân đã sớm khắc sâu vào trong lòng của binh sĩ, hắn là một nhân vật truyền kỳ, là thần tượng của thế hệ trẻ, nếu không phải vì chuyện hắn bị nghi là kẻ phản bội, thì địa vị của hắn ở trong lòng mỗi tướng sĩ lại càng có thể cao hơn nữa.

Hôm nay, sự xuất hiện của hắn đúng là có thể ổn định được lòng quân một chút, nhưng không đại biểu cho việc tất cả tướng sĩ đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn, dù sao đa số bọn họ đều cảm thấy Dương Ân đã về phe Man tộc, chính là một tên phản đồ.

Lúc này, Mạnh Hà Lương mới bay tới, cầm chiếu chỉ của triều đình vội vàng đọc lớn: "Thánh thượng có lệnh, tấn thăng Dương Ân làm nghị hòa khâm sai trấn hộ tướng quân, chuyện cùng Man tộc cộng thương chung sống hòa bình ngoài biên ải sẽ do Dương Ân toàn quyền xử lý, chúng tướng sĩ phải toàn lực trợ giúp, khâm thử tạ ơn".


Sau khi nghe Mạnh Hà Lương tuyên đọc thánh chỉ, binh sĩ Đại Hạ đều vỡ òa, xúc động đến rơi nước mắt.

"Triều đình quả nhiên không có quên chúng ta, tạ chủ long ân, tạ Dương tướng quân".

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

"Như vậy rõ ràng là Dương tướng quân không phải phản đồ rồi! Thật quá tốt, ta cũng biết chắc chắn ngài ấy không phải là người xấu".

"Lần trước Dương tướng quân ngăn cơn sóng dữ, lần này hãy dẫn chúng ta đi giết Man tộc đi".

...!
Binh sĩ Đại Hạ đã được lệnh ngưng chiến, thì quân Man tộc cũng dễ dàng hơn nhiều, nhanh chóng lui về phía sau theo lệnh của Hoàng Phủ Đại Long và Thạch Sa Phong.

Sau khi cả hai bên lùi lại, số người đã chết cũng hiện ra rất rõ ràng, bên phía Đại Hạ chết mấy trăm người, bị thương hơn ngàn người, còn bên phía Man tộc người chết rất ít, người bị thương cũng ít.

Nhờ có Dương Ân quay lại đúng lúc, nếu không thì binh sĩ Đại Hạ có thể đã bị xóa sổ hết.

Dương Ân nhìn những người chết, chỉ có thể thở dài, nói: "Trước hết hãy đem bọn họ đi chôn, còn những ai bị thương, trở về bản tướng quân sẽ phát cho tất cả đan dược trị thương", tiếp đến, hắn lại nhìn về phía Hoàng Phủ Đại Long nói: "Bảo người của các ông rút về đi, chuyện tiếp theo chúng ta sẽ bàn bạc sau, không cần bọn họ ở nơi này".

"Dương Ân huynh đệ, ngươi trở lại là tốt rồi, ta sẽ bảo bọn họ rút lui hết", Hoàng Phủ Đại Long thở phào nhẹ nhõm nói.

Ngay sau đó, lão ta ra lệnh cho tất cả quân Man tộc rút lui.

Quân Man tộc đều biết đến tên của Dương Ân, mặc dù bọn họ không biết tại sao Dương Ân lại được mấy vị thủ hộ trong tộc và trưởng tộc chấp nhận, nhưng nói chung cũng không ai vướng bận những chuyện này, bọn họ chỉ cần làm theo lệnh là được.

Quân Man tộc giống như thủy triều rút đi, sự căng thẳng thần kinh của tất cả binh sĩ Đại Hạ rốt cuộc cũng đã được hóa giải, có không ít người sau khi nghe tin rút quân đã xụi lơ trên mặt đất, đói quá không thể cầm cự được.


Thần niệm của Dương Ân quét qua, liền lớn giọng quát một tiếng: "Thống lĩnh của các quân doanh nghe lệnh, lập tức đến kho lương khai lương ăn uống".

Kho lương của bọn họ sớm đã bị quân Man tộc chiếm đoạt, bây giờ quân Man tộc đã rút đi, lại nghe Dương Ân ra lệnh như vậy, tất cả binh sĩ Đại Hạ đều sôi trào.

"Rốt cuộc cũng có cái ăn".

"Mau đến kho lương, tìm cái gì ăn đi".

Rất nhiều binh sĩ không nhịn được đều phóng về phía kho lương, tạo ra cảnh hỗn loạn vô cùng.

Dương Ân không thể không tiếp tục lên tiếng: "Kẻ nào không nghe theo sự chỉ huy của thống lĩnh quân doanh, dám loạn cướp lương thực đều giết chết không tha".

“Vâng, Dương tướng quân!”, thống lĩnh của các quân doanh đều đồng thanh hô lên.

Thống lĩnh của các quân doanh khác nhau bắt đầu phát uy, chỉnh đốn lại các binh sĩ trong quân, khôi phục lại trật tự kỷ cương.

Dương Ân không có thời gian để quản tất cả bọn họ, hắn hướng về phía Hoàng Phủ Đại Long và Hoàng Phủ Chiến Hùng, chắp tay nói: "Trưởng tộc Hoàng Phủ, tiền bối Đại Long, có thể thả tướng quân của quân ta ra hay không?"
"Muốn thả khi nào cũng được", Hoàng Phủ Chiến Hùng hào khí nói.

"Vậy thì nên thả ngay, mục đích của chúng ta hôm nay là để nghị hòa, không thể tổn thương hòa khí", Dương Ân đáp lại.

"Dương tướng quân nói không sai, tộc ta mang đầy thành ý tới đây, người Đại Hạ các ngươi quá không lanh lẹ rồi", Hoàng Phủ Chiến Hùng gật đầu đáp một tiếng, liền nói với Hoàng Phủ Đại Long: "Đem bọn họ thả ra đi".

Thế là Hoàng Phủ Đại Long đã cho người dẫn Phần Thiên Hùng, Hứa Đình Hoằng và những người khác ra.


Hai ba chục tướng lĩnh vương giả bị kéo tới như tù binh, gương mặt già nua của ai cũng đỏ bừng bừng, vô cùng khó coi.

Cho tới bây giờ, bọn họ tình nguyện chết trận trên sa trường, cũng không muốn bị bắt làm tù binh, nhưng thiên yêu của Man tộc lại đột nhiên xuất hiện, bọn họ muốn chết cũng không có được cơ hội thì đã bị bắt lại, khiến cho bọn họ cảm thấy tức giận vô cùng.

Dương Ân tiến lên, cúi đầu chắp tay nói với các tướng lĩnh: "Chư vị tướng quân đã chịu thiệt rồi".

“Dương Ân, tất cả đều là âm mưu của ngươi phải không?”, Nam Tề Tần trừng mắt, quát lên với Dương Ân.

Dương Ân trầm giọng nói: “Nam tướng quân, ta không biết ông đang nói cái gì”.

“Ngươi là kẻ phản bội, đừng tưởng rằng bọn ta bị mù”, Nam Tề Tần lại mắng.

Dương Ân cười lạnh nói: "Khi nghị hòa được ký kết, mọi người sẽ biết Dương Ân ta có phải là kẻ phản bội hay không".

"Ta sẽ chờ xem, ngươi bán nước cầu vinh như thế nào", Nam Tề Tần tức giận nói.

Dương Ân không để ý đến ông ta nữa, chỉ nói Hoàng Phủ Đại Long tháo gỡ xiền xích cho bọn họ.

Khi Hoàng Phủ Đại Long tháo gỡ xiềng xích cho Nam Tề Tần, lão ta còn cố ý dùng lực, khiến cho Nam Tề Tần đau nhức kêu la thảm thiết, lão ta còn nói: "Hạng người vô năng mà cũng dám phí phạm bản lĩnh của Dương Ân huynh đệ, thật không biết có phải người Đại Hạ các ngươi kẻ nào cũng ngu ngốc như vậy hay không"..


Bình Luận (0)
Comment