Khi cả nhà Dương Ân vừa ăn được nửa bữa, thì một thánh chỉ khác của triều đình lại được mang tới Túy Tiên Lâu.
“Dương Ân mau ra tiếp chỉ”, lần này không còn công công đến tuyên chỉ nữa, mà Mạnh Hà Lương đã được phái tới.
Mạnh Hà Lương đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, thực lực đạt đến cảnh giới vương giả, giọng nói vô cùng khí thế, truyền khắp Túy Tiên Lâu, chỗ nào cũng có thể nghe được rõ ràng.
Dương Trấn Nam và Mạnh Hà Lương đã từng kết nghĩa huynh đệ, cho nên ông ấy rất quen thuộc với giọng nói của Mạnh Hà Lương, ông ấy liền đặt đũa xuống và nói: "Là Mạnh lão đệ".
Dương Ân bình tĩnh nói với cha mình: "Cha, không cần phải để ý đến ông ta, muốn ăn một bữa ngon cũng không được, thật sự là phiền quá".
Sau đó, hắn liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài đuổi Mạnh Hà Lương đi.
"Thánh chỉ không thể không nhận, Ân nhi, con đừng nên bốc đồng", Tô Nhu Mai có chút lo lắng nói.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con biết phải làm sao”, Dương Ân vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình rồi bước ra ngoài.
Dương Ân bước ra ngoài tửu lầu, nhìn thấy nét mặt của Mạnh Hà Lương rất kinh ngạc, ông ta cũng rất khiếp sợ căn cơ phía sau của Túy Tiên Lâu.
Thánh chỉ đến, nơi nào cũng phải quỳ xuống nghênh tiếp, thế mà Túy Tiên Lâu còn dám cản ông ta ở bên ngoài, nhất định chỉ có giới siêu phàm mới có được khí phách này.
Mạnh Hà Lương vừa nhìn thấy Dương Ân liền vội vàng nói: "Dương Ân, mau tiếp chỉ đi".
Giọng điệu của ông ta vậy mà lại có chút khẩn cầu, ông ta thật sự không muốn Dương Ân kháng chỉ lần nữa, chuyện đó khiến cho ông ta rất khó xử.
Dương Ân đáp lời: "Thật không muốn để cho người ta ăn cơm ngon miệng mà".
"Dương Ân, đừng như vậy", Mạnh Hà Lương nói với vẻ bực bội.
"Ta đã nói rồi, các người mới là đừng như vậy nữa, ông cứ trở về nói với hoàng thượng, ba ngày sau Dương Ân chắc chắn sẽ vào cung, đừng có mà thúc giục mãi, thật phiền quá", Dương Ân ngoáy lỗ tai nói.
Đám người bên ngoài tửu lầu nhìn thấy bộ dáng của hắn và thái độ của hắn thì ai cũng đều kinh sợ.
Hắn không chỉ kháng chỉ, mà còn xem chuyện đó như là chuyện đương nhiên, không xem thánh chỉ ra gì, đây chính là tội bất kính đối với đương kim thiên tử!
“Dương Ân, ngươi có biết về số phận của Tiết Quý không?”, Mạnh Hà Lương không thể nói chuyện bình thường với Dương Ân được nữa, chỉ có thể dùng lời đe dọa.
Dương Ân sửng sốt một chút, sau đó nét mặt liền trở nên lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta là Dương Ân, không phải Tiết Quý!"
Sau khi nói xong, hắn cũng không phí lời với Mạnh Hà Lương nữa, quay người trở lại phòng ăn.
Mạnh Hà Lương nhìn theo bóng lưng của Dương Ân, khẽ thở dài, chỉ có thể rời đi.
Ở vương thành không ai là không biết về cái chết của Tiết Quý, chỉ có điều đã có lệnh cấm, chuyện xảy ra ngày hôm đó không ai được phép lan truyền, người nào trái lệnh đều sẽ bị chém đầu.
Dương Ân vừa trở về, không biết Tiết Quý chết như thế nào, nhưng hắn không cần nghĩ cũng biết Tiết Quý sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp một khi ông quay trở về đây.
Mạnh Hà Lương đã nói như vậy, cũng đủ cho thấy vị ở trong hoàng cung kia đã sớm không còn nhịn được nữa.
Nhưng cũng chẳng sao, hắn vẫn không hề sợ hãi.
Trước kia Tiết Quý là một trong mười vương giả hàng đầu, tuy Dương Ân không phải là một trong mười vương giả hàng đầu, nhưng hắn không sợ bất kỳ một người nào trong số họ, huống chi hắn còn có Mộng Băng Tuyết bên cạnh, trong hoàng cung còn ai dám gây bất lợi cho hắn?
Đương nhiên, hắn không cho rằng mình vô địch thiên hạ, cũng không muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ hoàng triều, hắn chỉ muốn tỏ rõ thái độ của mình, từ này về sau hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào nhào nặn mình nữa.
Dương Ân ăn bữa cơm này rất vui vẻ, cho dù trong lòng còn có chuyện phải suy nghĩ, những cũng không có chút gì sợ hãi.
Sau khi dùng bữa với cha mẹ, hắn đi xuống uống rượu với tất cả các huynh đệ trong quân đoàn Tử Thần.
Lần này, hắn đã chè chén hết mình với tất cả huynh đệ.
Binh sĩ của quân đoàn Tử Thần nơi biên ải luôn luôn phải chịu đựng cuộc sống khổ cực, đã rất lâu rồi không được buông thả như vậy, ai cũng rất nhiệt tình ăn uống, không ngừng cụng chén với Dương Ân mà hò hét điên cuồng, bầu không khí rất náo nhiệt.
Ở bên ngoài, Mạnh Hà Lương lại đến một lần nữa, đi cùng ông ta còn có đại thống lĩnh quân cấm vệ Chu Mạc, sau lưng còn có hai ngàn cấm vệ quân.
Cấm vệ quân bao vây Túy Tiên Lâu, nhưng cũng không dám phát động tấn công, tất cả đều chờ Dương Ân và đoàn binh mã của hắn bước ra rồi mới tung lưới bắt trọn.
“Dương Ân mau ra tiếp chỉ”, Mạnh Hà Lương lại quát lên.
Dương Ân giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chè chén say sưa với người của mình.
"Dương Ân chớ u mê không tỉnh, nếu còn không ra tiếp chỉ, tất cả các ngươi đều phải chết", Mạnh Hà Lương hung dữ đe dọa.
Dương Ân hỏi quân đoàn Tử Thần: "Các huynh đệ, các ngươi có sợ hãi không?"
"Có gì mà phải sợ? Những người khác đều gọi bọn ta là quân đoàn Tử Thần, không phải bọn chúng chết thì là bọn ta chết, có thể sống tới ngày hôm nay, có thể đi theo đoàn trưởng, bọn ta đã được hời rất nhiều rồi".
"Đúng vậy, cho dù hôm nay phải chết vì tướng quân, bọn ta cũng sẽ không mảy may suy nghĩ".
"Bọn ta là binh sĩ dưới trướng của tướng quân, có thể sống sót từ biên cương trở về cũng là công lao của tướng quân, tính mạng của bọn ta thuộc về tướng quân".
"Chỉ cần tướng quân ra lệnh, bọn ta liền đánh ra, cấm vệ quân là cái thá gì chứ".
...!
Tất cả mọi người trong quân đoàn Tử Thần đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn đằng đằng sát khí, chiến khí kinh người.
"Ha ha, Dương Ân, ta rất tự hào khi có huynh đệ như các ngươi.
Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để các ngươi đi chịu chết", Dương Ân bật cười lớn, rất vui vẻ nói.
Ngay khi Dương Ân định quay ra ngoài nói chuyện với đám người của Mạnh Hà Lương, liền nghe từ bên trong Túy Tiên Lâu có thanh âm truyền ra: "Đám người bên ngoài mau biến đi, đừng có quấy rầy khách quý của Túy Tiên Lâu ta"..