Người phụ nữ kia cũng lên tiếng: "Trông dáng dấp cũng đẹp trai, nếu như ngươi nói được một câu khiến cho ta vừa lòng thì ta sẽ cho ngươi ở lại nói chuyện phiếm".
"Sư muội, đừng bị loại người chỉ có mã ngoài này lừa gạt", gã đàn ông hướng về phía người phụ nữ nhắc nhở, rồi lại quay sang mắng Dương Ân: "Tên nhóc mặt trắng này, mau cút ngay lập tức cho ta, cút xa chừng nào tốt chừng nấy, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa".
“Nước miếng của ngươi phun lên đầy mặt của ta rồi”, Dương Ân bình tĩnh nói.
"Ta nhổ vào...", gã đàn ông kia còn không biết điểm dừng, lại tiếp tục nhổ nước miếng vào mặt của Dương Ân, cũng may là Dương Ân phản ứng nhanh, nhẹ nhàng tránh được bãi nước miếng, nhưng dược đồng đứng ở phía sau lưng Dương Ân lại không được may mắn như vậy, gương mặt bị dính đầy nước miếng.
Dược đồng muốn khóc nhưng không dám khóc, còn chưa kịp lau khô nước miếng thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khác đáng sợ đến mức phát khóc.
Bang!
Gã đàn ông vừa nhổ nước miếng vào Dương Ân đã bị Dương Ân đá bay.
Dược đồng khóc không ra nước mắt, lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
“Ngươi… ngươi to gan lắm, dám đả thương Lương sư huynh của ta, người đâu, mau tới đây”, người phụ nữ kia vội vàng kêu lên.
"Gọi người tới đi, để ta nhìn thử một chút Dược Khố này có phải hậu hoa viên của Dược Vương các các ngươi hay không", Dương Ân trầm giọng nói.
Đám người của Dược Vương các này quá kiêu ngạo, lại dám nhổ nước miếng vào người hắn, ngay cả tượng đất cũng phải tức giận, huống chi là người từng nhiều lần kháng chỉ như hắn.
Chẳng mấy chốc, một đội thị vệ chạy tới bên ngoài kho dược liệu, bọn họ chính là thị vệ canh giữ kho dược liệu này.
Đội trưởng đội thị vệ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
“Mau lôi hắn xuống, hắn dám đánh sư huynh của ta, ta muốn hắn phải bị trừng phạt”, người phụ nữ kia chỉ vào Dương Ân rồi lớn giọng nói.
Khi cô ta vừa nói xong, Dương Ân liền tát vào mặt của cô ta liên tục mấy cái ngay trước mặt của thị vệ.
Chát chát!
Người phụ nữ hoàn toàn choáng váng.
Thân là người của Dược Vương các, cô ta đi đến đâu cũng phải được tôn trọng, nhưng hôm nay cô ta lại gặp phải một kẻ không sợ trời không sợ đất, dám không xem người của Dược Vương các ra gì.
"Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì, mau giết hắn", gã đàn ông bò dậy, hướng về phía mấy người thị vệ mắng.
Nhưng mà thị vệ cũng không làm gì được, Dương Ân từ trong hoàng cung đi ra, một thân chiến giáp, cấp chiến giáp này chỉ có trung tướng mới đủ tư cách mặc, bọn họ làm sao dám tấn công.
"Xin đại nhân nương tay", đội trưởng đội thị vệ nói.
Bất kể nói thế nào, bọn họ vẫn phải nể mặt người của Dược Vương các, hắn ta không lên tiếng không được.
Sau khi Dương Ân tát người phụ nữ liên tục mấy cái, hắn mới dừng lại và nói: "Đám người không có mắt, kẻ nên cút chính là các ngươi".
"Các ngươi điên rồi sao? Không thấy hắn phách lối như vậy sao, mau bắt hắn lại cho ta", gã đàn ông của Dược Vương các lại mắng mấy thị vệ một lần nữa.
“Xin thứ lỗi, vị này là tướng quân đương triều, bọn ta không có tư cách bắt”, đội trưởng đội thị vệ cau mày nói.
Dương Ân lấy lệnh bài của mình ra rồi nói với đội trưởng đội thị vệ: "Ném bọn chúng ra ngoài".
Sau khi đội trưởng đội thị vệ nhìn thấy lệnh bài, liền quỳ xuống nói: "Vâng thưa tướng quân".
Từ đầu hắn ta đã biết thân phận của Dương Ân không tầm thường, sau khi nhìn thấy lệnh bài, hắn ta mới nhận ra rằng thân phận của vị này còn đáng sợ hơn hắn ta nghĩ, thì ra vị này là một trung tướng, ngang hàng với vị trí đại thống lĩnh cấm vệ quân của bọn họ.
Mặc dù vị này cũng không có quyền ra lệnh cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn phải nể mặt một đại nhân vật như thế, hơn nữa bọn họ cũng rất ghét đám người của Dược Vương các.
“Hai người các ngươi mau đi ra ngoài, đừng để bọn ta phải thô bạo”, đội trưởng đội thị vệ vẫn rất khách khí hướng về phía đôi nam nữ kia nói.
“Tên khốn, ngươi dám đắc tội với Dược Vương các bọn ta sao?”, gã đàn ông chửi rủa.
"Thất sư huynh của bọn ta đang ở đây...", người phụ nữ lại nói, chưa kịp dứt lời thì Dương Ân đã lên tiếng lần nữa: "Ném bọn chúng ra ngoài".
“Vâng thưa tướng quân”, đội trưởng đội thị vệ không dám lơ là, nhanh chóng gọi thủ hạ áp chế hai người của Dược Vương các ra ngoài.
“Được, hay lắm, các ngươi cứ chờ đó”, gã đàn ông nhăn mặt kêu lên.
“Lương sư huynh, chúng ta đi tìm thất sư huynh”, người phụ nữ cũng tức giận nói.
Hai người của Dược Vương các bị thị vệ lôi ra ngoài, bên trong kho dược liệu yên tĩnh trở lại.
"Người của Dược Vương các lợi hại cỡ nào mà có thể khiến cho ngươi run rẩy như vậy?", Dương Ân quay sang hỏi dược đồng đang đứng run rẩy.
"Đại nhân, ngài...!ngài đã gây ra rắc rối lớn rồi.
Người của Dược Vương các từ trước đến giờ luôn xem Dược Khố như hậu hoa viên của bọn họ, dược liệu tiến cống đều bị bọn họ thu gom quá nửa, còn dư lại mới bày ở chỗ này, ngay cả dược tế ti cũng không có cách", dược đồng mếu máo nói.
“Ồ, bọn chúng hống hách như vậy sao, hoàng thượng cũng không quan tâm sao?”, Dương Ân kinh ngạc hỏi.
"Chuyện này nghe nói trong cung cũng đã sớm biết, nhưng cũng không thay đổi được gì", dược đồng vội vàng hạ thấp giọng nói: "Đại nhân mau đi nhanh đi, nơi này có không ít người của Dược Vương các, bọn họ thường xuyên đến đây thu gom dược liệu, thị vệ cũng không dám cản trở".
"Xem ra người của Dược Vương các đúng là quá bá đạo rồi", Dương Ân khẽ thở dài một tiếng, đại khái hiểu được mối quan hệ giữa Dược Vương các và Dược Khố, Dược Vương các chỉ là khách mà còn dám ức hiếp chủ nhân nơi này, thật đúng là lợi hại, nhưng bọn họ nghĩ Dương Ân sẽ sợ hay sao?
Dương Ân xoay người đi đến chỗ đống linh dược, tiếp tục chuyên tâm tìm dược liệu, trong lòng hi vọng đám người của Dược Vương các sẽ lại tới tìm hắn gây phiền toái..