Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 656



Dược tế ti không chỉ một lần biểu thị sự bất mãn, nhưng tiếc rằng cho dù ông ta có là Dược Vương thì vẫn kém xa vị các chủ của Dược Vương các kia, huống hồ Dược Vương các cũng không chỉ có một vị Dược Vương, mà tổng cộng có hơn ba vị Dược Vương, còn có rất nhiều luyện dược sư nương tựa, nên ông ta đành bó tay hết cách.

“Không biết vị tướng quân này xưng hô thế nào! Sư đệ và sư muội của ta rốt cuộc đã đắc tội với ngài thế nào mà khiến cho ngài tức giận như vậy!”, Ngô Nam khẽ nói với Dương Ân, cùng lúc đó, hắn ta còn ưỡn ngực, lộ ra một tấm huy hiệu trước ngực, là dấu hiệu của cấp bậc linh dược sư được công nhận bởi Dược Vương các của bọn họ.

Nhìn Ngô Nam này chẳng qua chỉ mới khoảng hai mươi lăm tuổi mà đã có thể trở thành một vị linh dược sư, xem ra cũng khá có tài năng trong giới luyện dược sư.

Ngô Nam không phải kẻ ngốc, nhìn ra được cách ăn mặc của Dương Ân giống với chức vị tướng quân, mà tướng quân trẻ tuổi như vậy lại khá hiếm thấy, hắn ta đoán chừng đây là công tử ca của nhà nào đó, nhưng bất kể là người của gia tộc nào, đắc tộc với Dược Vương các của bọn họ thì đều sẽ không kết cục tốt đẹp.

.

Xin hãy đọc truyện tại _ ТRUМ TRUYEЛ.


vИ _
“Mắt chó mọc ở trên trời, là ai thì cũng sẽ tức giận thôi!”, Dương Ân nhìn Ngô Nam, đáp lại một cách cường thế.

“Vậy sao, người của Dược Vương các bọn ta ở trong Vương thành rất ít khi bị người khác bắt nạt, ngươi xuất thân từ nhà nào? Dược Vương các bọn ta từ giờ trở về sau sẽ không bao giờ bán bất kỳ loại đan dược nào cho các ngươi nữa, trong triều cũng sẽ không có ai bán đan dược cho các ngươi nữa!”, Ngô Nam cười nhạt nói.

“Haha, khẩu khí lớn thật đó!”.

Dương Ân cười lạnh, sau đó lại nói: “Dược Khố cũng có thể luyện đan, chẳng lẽ bọn họ cũng không thể cung cấp đan dược cho ta sao?”
“Bọn họ thật sự không dám đâu, không tin ngươi có thể hỏi thử!”, Ngô Nam khoanh tay trước ngực nói.

Dương Ân quay mặt về phía dược đồng hỏi: “Đan dược của dược tế ti, bổn tước gia cũng không được lấy sao?”
“Ta… ta cũng không biết, ngài đi hỏi dược tế ti đại nhân đi!”, dược đồng căng thẳng đến mức muốn khóc.

“Vậy thì không cần hỏi nữa, ta chính là dược tế ti đại nhân đây!”, Dương Ân nói.

“Haha, trò đùa này quả thật không vui chút nào!”, Ngô Nam cười phá lên, đám người xung quanh hắn ta cũng chế nhạo, cho rằng Dương Ân đang tìm cho mình một cái cớ để thoái lui thôi.

Sau đó Ngô Nam lại nói: “Quỳ xuống, dập đầu hận sai, bằng không ngươi và gia tộc của sẽ không còn nơi nào để sống yên ổn ngươi ở Vương thành này nữa đâu”.

Dược Vương các rất ngang ngược trong việc khống chế kiểm soát đan dược, rất nhiều thế lực đều phải lấy lòng bọn họ.


Nếu đắc tội với bọn họ, bọn họ sẽ phát động rất nhiều mối quan hệ, có thể tiến hành phong sát cô lập bất kỳ gia tộc nào, đã từng có một gia tộc bị bọn họ ép đến mức phải chuyển khỏi Vương thành, Dược Vương các ngang ngược độc đoán như thế nào nhìn thoáng qua là biết.

“Người đâu, lập tức mời tất cả đám người này ra khỏi Dược Khố, sau này cấm tất cả bọn họ tiến vào trong”, Dương Ân hét lên với đám hộ vệ đang vây quanh cách đó không xa.

Trong đó có một vị thống lĩnh hộ vệ chạy đến nói: “Đại nhân, bọn...!bọn ta không thể làm như vậy được ạ, bọn họ là người của Dược Vương các, có đặc quyền được tùy ý ra vào nơi này!”
“Đặc quyền này là ai đã ban cho?”, Dương Ân hỏi.

“Là khẩu dụ của Hoàng thượng ạ!”, thống lĩnh hộ vệ kia đáp.

“Nghe thấy chưa hả, bọn ta chính là người có đặc quyền, dám khiêu khích Dược Vương các bọn ta, ngươi chết chắc rồi!”, Lương Lãng lớn tiếng hét lên.

Hà Vân Đóa cũng cười lạnh nói: “Giờ quỳ xuống thì cũng đã muộn rồi! Thất sư huynh, muội nghĩ nên điều tra thân thế của hắn, phải khiến hắn thân bại danh liệt, cút khỏi Vương thành”.

Một vài người đang ở bên cạnh Ngô Nam cũng lên tiếng, họ đều coi lời đe dọa uy hiếp của Dương Ân như một trò đùa.

Vị thống lĩnh hộ vệ kia cũng cúi thấp đầu không dám lên tiếng, nhưng trong lòng khẽ thở dài: “Đắc tội với ai không được, lại cứ cố chấp đắc tội với người của Dược Vương các, có lúc hoàng thất đều phải sợ bọn họ mấy phần nữa”.

“Thế nào, đã biết rõ sức mạnh của Dược Vương các chúng ta chưa?”, Ngô Nam khinh thường nhìn Dương Ân nói.

Dương Ân không nói lời nào, mà lại lấy một miếng lệnh bài từ bên hông mình ném về phía vị thống lĩnh hộ vệ kia nói: “Đá đít hết đám người này ra ngoài cho ta! Sau này Dược Khố không có ai quản lý thì bổn dược tế ti sẽ làm, nếu Hoàng thượng có ý kiến, nói người đến tìm ta!”
Dương Ân ở trên triều đã được phong làm dược tế ti Vinh Diệu, tuy rằng thực quyền nằm ở bên phía của dược tế ti, nhưng chức dược tế ti Vinh Diệu này của hắn cũng có thể sai khiến từng tên trong Dược Khố này.


Vị thống lĩnh hộ vệ kia nhặt lên miếng lệnh bài kia lên, hai tay run rẩy, hắn ngẩng đầu hỏi: “Vị đại nhân này ngài là?”
“Dương Ân!”, Dương Ân đáp một cách ngắn gọn đơn giản.

“Thì ra là dược tế ti Vinh Diệu đại nhân, thuộc hạ biết tội!”, vị thống lĩnh hộ vệ kia quỳ xuống nói.

“Không biết không có tội, ném bọn chúng ra ngoài cho ta!”, Dương Ân lại một lần nữa nhấn mạnh.

“Nhưng đại nhân, bọn họ có...”, vị thống lĩnh hộ vệ kia lại nói, nhưng còn chưa kịp nói xong, Dương Ân đã ngắt lời hắn nói: “Ta nói rồi, Dược khố sẽ do ta quyết định, ta nghĩ dược tế ti đại nhân cũng sẽ không có ý kiến gì đâu, về phía Hoàng thượng, ta sẽ gánh! Nghĩ thử mà xem, ta đã mấy lần kháng chỉ rồi, Hoàng thượng đều khoan dung đối với ta, lần này chỉ là chỉnh đốn mấy tên có mắt không tròng, lão nhân gia người cũng sẽ không để bụng đâu!”
“Vâng, đại nhân!”, vị thống lĩnh hộ vệ kia hạ quyết tâm, đáp lại.

Những hộ vệ này đều đã chán ngấy bộ mặt vênh váo của các đệ tử của Dược Vương các rồi, bị bọn họ khinh thường trong một thời gian dài không nói, còn phải bọn họ phải nghe theo sự sai khiến của đám người đó, hoàn toàn coi bọn họ như nô tài của nhà mình, thật khiến cho người ta phải nén giận.

Huống hồ tên tuổi của Dương Ân sớm đã vang danh khắp mọi ngóc ngách của Vương thành.

Chuyện hắn nhiều lần kháng chỉ, càng có nhiều người biết đến hơn, mà đến giờ Dương Ân vẫn nguyên vẹn yên ổn, hơn nữa không phải chịu bất kì sự trừng phạt nào, còn được sắc phong làm dược tế ti Vinh Diệu, cho dù là kẻ ngốc cũng biết Dương Ân có năng lực phi phàm.

“Kẻ nào trong các ngươi dám! Dược Vương các bọn ta tồn tại thế nào, các người nghĩ cho thật kĩ!”, nhìn thấy đám hộ vệ đang định tiến tới vây quanh mình, Ngô Nam liền lớn tiếng hét lên..


Bình Luận (0)
Comment