Nhớ lại lúc còn nhỏ, có một lần hắn không chịu nghe lời răn của mẹ là không được phép tới bên bờ sông chơi, hắn vẫn cứ khăng khăng muốn làm ngược lại rồi không cẩn thận bị rơi xuống sông, suýt chết đuối.
Sau khi hắn được cứu lên, người mẹ từ trước đến giờ vẫn luôn yêu thương hắn đã tét mông con trai đến nở cả hoa.
Dương Trấn Nam từ phía sau bước ra, cũng nở nụ cười gượng gạo, không biết nên trả lời như thế nào.
“Đại ca, đại tẩu, mời hai người vào trong!”, Tô Nhu Mai đi tới dìu Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh dậy.
“Ai da, muội tử à, ta còn tưởng rằng muội không còn nhớ người tẩu tẩu là ta nữa chứ! Lão gia thường xuyên nói với ta, muội là người hoài niệm nhất, lúc đó bọn ta cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải cắt đứt quan hệ với mấy người, không phải giờ bọn ta tới đây để thỉnh tội với mấy người rồi sao…”, Khổng Thanh vừa khóc vừa liên miên than thở.
Bà ta không rơi lấy một giọt nước mắt nào, trông rõ là giả tạo!
Tô Hậu Nhiên bước đến chỗ Dương Trấn Nam nói: “Muội phu, chúng ta có lỗi! Cha vẫn thường trách cứ bọn ta, lúc đó cho dù có phải chết cũng nên đứng ra nói giúp mọi người, mọi người là bị hàm oan mà”.
“Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa!”, Dương Trấn Nam bình thản nói.
Cứ như vậy, Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh đã được nghênh đón vào trong phủ, mà Dương Ân thì không muốn nhìn sắc mặt của đám người thân thích này, hắn nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị một chút, đích thân đi tìm đệ đệ của hắn trở về.
Trong lòng hắn, đệ đệ hắn và cha mẹ hắn đều quan trọng như nhau, không ai có thể thay thế vị trí của bọn họ trong lòng hắn được.
Từ nhỏ đến lớn, đệ đệ hắn đều lớn lên trên đỉnh hào quang, nhận được vô số lời khen ngợi, vô số quan lại quyền quý đều muốn gả khuê nữ cho đệ ấy, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng đã từng có suy nghĩ như vậy.
Hoàng thượng từng nói, ngày mà đệ đệ hắn đỗ Trạng nguyên cũng chính là ngày đệ đệ nghênh cưới công chúa.
Trớ trêu thay, ngày mà đệ đệ hắn đỗ Trạng nguyên, lại chính là ngày mà Dương gia bị khám xét tịch thu, vì để cứu hắn và cha mẹ, đệ đệ đã từ bỏ danh hiệu Trạng nguyên, từ đó mới cứu gia đình bọn họ đều được sống sót.
Có thể nói, người khiến Dương Ân cảm thấy hổ thẹn áy náy trong lòng nhất chính là đệ đệ hắn.
Bây giờ, chuyện của Vương thành đã được giải quyết xong, hắn tạm thời cũng không vội luyện chế "Nghịch Chuyển Thiên Khí đan", loại thiên dược không phải dễ luyện, cần phải có sức mạnh to lớn chống đỡ, càng cần phải có một tâm thái ổn định vững chắc.
Hiện giờ hắn đang lo lắng cho sự an nguy của đệ đệ hắn nên ắt sẽ không thể tĩnh tâm được.
Trước khi Dương Ân chuẩn bị lên đường, hắn gọi Dương Khả Nhân tới.
Dương Khả Nhân vẫn luôn ở trong Dương gia, không hề có gì dị thường, mỗi ngày đều hầu hạ những sinh hoạt thường ngày của phụ mẫu hắn, làm tròn bổn phận của một tì nữ như cũ.
Vẻ đẹp của cô ấy còn hơn cả Vạn Lam Hinh, đôi mắt đẹp rạng ngời, thân hình thướt tha yêu kiều, y phục bình thường cũng không thể che giấu được phong thái của một mỹ nhân phát ra từ cô ấy.
“Đại thiếu gia, tìm nô tỳ có chuyện gì sao?”, Dương Khả Nhân nhìn Dương Ân hỏi.
“Khả Nhân tỷ, từ nhỏ tới lớn, sao tỷ không thể xưng hô với chúng ta giống như người một nhà chứ?”, Dương Ân hỏi.
“Đại thiếu gia, từ nhỏ nô tỳ đã vào nhà họ Dương thì đã được biết đến với thân phận tì nữ của nhà họ Dương rồi, lão gia và phu nhân đối với nô tỳ đều rất tốt, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đối với nô tỳ cũng rất tốt, nhưng nô tỳ không thể quên đi thân phận của bản thân được!”, Dương Khả Nhân đáp một cách khá nghiêm túc.
Từ nhỏ cô ấy đã được nhà họ Dương thu nhận, dù trở thành nha hoàn, không những không phải chịu ấm ức mà lúc nào cũng nhận được chăm sóc quan tâm.
Cô ấy đối với Dương gia hết mực trung thành, tâm trí trưởng thành đã sớm nhận thức rõ thân phận của bản thân, không dám vượt quá nửa bước.
Dương Ân có thể cảm nhận được sự kiên định trong tính cách của Dương Khả Nhân nên cũng không dây dưa chuyện này nữa.
Hắn tin rằng Dương Khả Nhân sẽ không làm ra điều gì bất lợi cho nhà họ Dương, đi thẳng vào vấn đề nói: “Khả Nhân tỷ, tỷ sắp rời khỏi đây rồi, xin tỷ hãy sắp xếp một số hạ nhân đến để hầu hạ cha mẹ ta đi, ngoài ra ta cũng đã mua một số tòa nhà xung quanh rồi, tương lai huynh đệ ta cũng sẽ có chốn an thân”.
Nói xong, hắn liền lấy ra một số lượng lớn kim ngân châu báu, đặt trước mặt Dương Khả Nhân.
Điều này đã khiến cho Dương Khả Nhân kinh ngạc đến ngây người.
Chỗ kim ngân châu báu này chính là của cải của đám người bị Dương Ân và đám người tộc Man bị Dương Ân bắt chẹt trước kia, đây chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.
“Đại thiếu gia yên tâm đi, nô tỳ sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện nhanh thôi!”, sau một hồi bị thất thần, Dương Khả Nhân đã hoàn hồn lại mới đáp.
“Ừm, ngoài ra ta cũng có một số đồ muốn tặng cho tỷ!”, Dương Ân đáp rồi lấy ra mấy viên đan dược đặt trước mặt cô ấy.
Hắn đã cảm nhận được Dương Khả Nhân đã đạt tới thực lực cảnh giới cấp tướng trung cấp, mà một năm trước, cô ấy mới chỉ là một chiến sĩ, chỉ trong một năm ngắn ngủi, nếu không có cơ duyên, cô ấy sao có thể đột phá nhanh như vậy được chứ.
Thứ mà hắn đặt trước mặt cô ấy là Phá Huyệt đan, Trị Thương đan, còn có cả một viên Huyền Dịch đan, giá trị đều không hề tầm thường.
Dương Khả Nhân đã gia nhập vào một cỗ thế lực thần bí, kiến thức sớm đã bất phàm, sau khi nhìn thấy lễ vật mà Dương Ân tặng cho mình, cô ấy vẫn cảm thấy có chút khó tin, cô ấy hỏi: “Cái này là cho nô tỳ thật sao?”
Thứ trân quý nhất chính là Huyền Dịch đan, có thể giúp người ta đột phá đến cảnh giới cấp vương, nếu tin tức này mà được truyền ra, cho dù là bậc vương giả cũng sẽ phải động lòng.
“Không cho tỷ thì cho ai chứ, bất kể trong lòng tỷ nghĩ như thế nào, ta đều coi tỷ như tỷ tỷ ruột của ta”, Dương Ân nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Ngay sau đó, hắn nhét đan dược vào trong tay Dương Khả Nhân, rồi xoay người bước ra ngoài, dẫn theo quá nửa người và ngựa của quân đoàn Tử thần đi về phía bắc.
“Đệ, ca tới đây!”.