Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 687



Trấn Tôn Thị, bốn bề toàn là núi.

Đây là một nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng đối với võ giả mà nói thì cũng là một vùng đất thanh tịnh hiếm có để tĩnh tu.

Dương Ân ở trấn Tôn Thị một khắc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong phòng tĩnh tu "Ngự Hồn Tâm Kinh", trải qua nhiều lần vận hành "Ngự Hồn Tâm Kinh", hắn cũng càng lúc càng thành thạo, hồn lực cũng đang không ngừng tăng trưởng, khả năng khống chế Mắt hồn cũng càng lúc càng linh hoạt hơn.

Thỉnh thoảng hắn mở Mắt hồn ra, thấy được những thứ mà bình thường hắn không thể nhìn thấy, bao gồm cả cảnh sắc bên ngoài cách một bức tường, thậm chí ở thôn bên kia có người đang làm chuyện bậy bạ cũng không thoát khỏi Mắt hồn của hắn, hắn còn có thể nhìn thấy linh khí hỗn tạp trong trời đất, trong lúc mơ hồ cũng rơi vào trong Mắt hồn của hắn, khiến cho hắn nhìn thấy bảy màu chớp động, lung linh động lòng người.


Màu đỏ đại biểu cho hỏa, màu lam đại biểu cho thủy, màu lục đại biểu cho mộc...!những loại linh khí trời đất này vẫn còn mang tạp chất, không quá tinh khiết.

Hắn cẩn thận phân biệt, linh khí càng mang nhiều tạp chất thì năng lượng càng yếu, linh khí càng mang ít tạp chất thì năng lượng càng mạnh, hắn hấp thu những linh khí mang ít tạp chất, nguồn năng lượng của đan điền cũng tăng trưởng nhanh hơn mấy phần.

Năng lực này khiến cho hắn có thể phận biệt ra những thứ cần thiết cho việc tu luyện, cũng khiến cho hắn có thể thu nạp nhiều thủy huyền khí hơn.

Chỉ có điều Mắt hồn cũng không thể mở ra quá lâu, mỗi lần mở ra sẽ hao tổn tinh thần lực, thời gian mở ra mỗi ngày có hạn, có lẽ phải chờ hồn lực của hắn tiến thêm một bước thì mới có thể thường xuyên mở ra Mắt hồn.

Ngự Hồn Tâm Kinh vô cùng mạnh mẽ, Dương Ân tu luyện đến lúc này, hồn lực đang không ngừng tăng trưởng, đóa hoa thần đình càng lúc càng nở ra rực rỡ, đạo Tử thần cùng quyền ý cũng lớn mạnh không ngừng, khiến cho hắn hết sức kinh ngạc.

Trước đây hắn còn lo lắng đạo Tử thần cần hắn phải đối mặt thường xuyên với cái chết hoặc hấp thu tử khí thì mới có thể lớn mạnh, không ngờ đóa hoa thần đình lại thần kỳ đến như vậy, có thể giúp cho đạo Tử thần phát triển, chuyện này khiến cho hắn rất hưng phấn.

Đạo Tử thần là một loại võ đạo mà hắn khó khăn lắm mới có thể ngưng tụ thành, muốn nó lớn mạnh cũng vô cùng gian nan, bây giờ hắn đã phát hiện ra một con đường giúp cho nó càng ngày càng phát triển, sao hắn có thể không hưng phấn cho được.

Quyền ý của hắn cũng phát triển, bình thường quyền ý muốn luyện thành một loại quyền đạo thì cũng không biết phải cần thời gian bao lâu, nhưng nhờ vào sự lớn mạnh của đóa hoa thần đình, ngay cả quyền ý của hắn cũng đã lột xác.

Dương Ân kết thúc tu luyện, bước ra cửa thì gặp cha con Tôn Đẩu.


Thương thế của Tôn Đại Danh đã hồi phục rất nhiều, đều nhờ Dương Ân dùng đan dược giúp cho ông ấy hồi phục nhanh chóng như vậy, thời gian còn lại ông ấy chỉ cần tiếp tục tịnh dưỡng là có thể phục hồi hoàn toàn, dù sao thì Tôn Đại Danh cũng không phải là người luyện võ, không thể hoàn toàn phát huy hết được công dụng của đan dược.

Tôn Đại Danh cùng Tôn Đẩu trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn đối với Dương Ân: "Thiếu Ân bá tước, thật sự cảm ơn ngài đã ra tay tương trợ, ơn này không thể không báo, bọn ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài".

Qua mấy ngày sống chung, Tôn Đại Danh biết Dương Ân là một thiếu niên rất ôn hòa, nhưng cũng không vì thế mà ông ấy nghĩ mình không cần trả ơn cho người ta, ông ấy vẫn luôn chờ thời cơ thích hợp để bày tỏ lòng biết ơn đối với Dương Ân.

Dương Ân vội vàng đỡ Tôn Đại Danh lên nói: "Bá phụ, người làm như vậy là chết con rồi, lúc trước Tôn Đẩu ở trong sơn ngục đã giúp đỡ con rất nhiều, con và Tôn Đẩu là huynh đệ tốt, cho nên bá phụ không cần phải làm như vậy".

Tôn Đại Danh nghiêm túc nói: "Con trai của ta bấy lâu nay không có ngài chiếu cố thì cũng không có được ngày hôm nay, Tôn Đẩu, con phải nhớ, sau này phải đi theo Thiếu Ân bá tước làm việc cho tốt".

Tôn Đẩu cam đoan: "Cha yên tâm đi, cả đời này con sẽ đi theo bên cạnh đại ca, đại ca bảo gì con đều sẽ làm nấy, cho dù đại ca có bảo con đi chết thì con cũng sẽ không chút nghĩ ngợi".

"Phải như vậy mới được", Tôn Đại Danh hài lòng nói.

“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta nên bày tiệc chúc mừng bá phụ đã trở thành trưởng trấn”, Dương Ân chuyển chủ đề.


Dương Ân ăn cơm với Tôn Đại Danh và Tôn Đẩu, ở lại thêm một ngày rồi mới nói lời từ biệt, hắn phải về vương thành gấp vì sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đương nhiên, Tôn Đẩu cũng muốn quay lại vương thành cùng với Dương Ân, nhưng Dương Ân đã kiên quyết từ chối, yêu cầu hắn ta ở lại với Tôn Đại Danh nhiều hơn, sau này quay lại cũng không muộn.

Tôn Đẩu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Dương Ân sẽ nổi giận, cho nên hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của Dương Ân.

Dương Ân bắt đầu cuộc hành trình trở về, đi cùng với Mộng Băng Tuyết và một nửa số binh sĩ của quân đoàn Tử Thần, để lại một nửa quân số cho Tôn Đẩu.

Lần này Dương Ân vẫn chưa thể đem em trai của hắn trở về, hơn nữa em dâu còn chưa kịp gặp mặt thì đã chết đi, tâm tình của hắn vô cùng buồn bực, không biết nên nói với cha mẹ mình như thế nào.

Vài ngày sau, Dương Ân cuối cùng cũng đã trở về vương thành.

Trong mấy ngày hắn rời đi, bên trong vương thành tương đối ồn ào, bởi vì Dược Vương các đã khiêu chiến với hắn nhưng hắn không có ở vương thành, cho nên Dược Vương các đã truyền ra tin tức "dược tế ti Vinh Diệu" là một kẻ hèn nhát, không có thực lực, không dám ứng chiến..


Bình Luận (0)
Comment