Khi còn bé, Dương Ân thường bám lấy Vạn Lam Hinh, cô ta là đại tỷ, hắn thích cảm giác được cô ta bảo vệ, hắn đã thề một ngày nào đó mình cũng có thể bảo vệ đối phương, trở thành bến cảng che mưa cản gió cho cô ta.
Đây chỉ là một suy nghĩ rất ngây thơ nhưng bây giờ hắn quả thật đã làm được.
Dù là hoàng tử bắt nạt Vạn Lam Hinh, hắn cũng dám cho đối phương một bài học, nhưng khi nói đến việc mình có dám cưới Vạn Lam Hinh hay không thì hắn lại không biết nên trả lời thế nào.
Hắn có thích Vạn Lam Hinh không?
Đáp án chắc chắn là có.
Nhưng hắn thật sự không dám cưới đối phương, bởi vì hắn có một người phụ nữ xứng đáng để hắn cưới về hơn, hai người đã có hẹn ước rồi, sao hắn lại có thể làm một tên phản bội được?
Ngay khoảnh khắc Dương Ân do dự, Vạn Lam Hinh đã nói: “Cha, con không gả cho đệ ấy đâu”.
Vạn Thiên Long nhíu mày hỏi: “Lam Hinh, con nói bậy bạ gì đấy, cha còn không biết suy nghĩ của con sao?”
“Cha, con và Dương Ân lớn lên cùng nhau, luôn xem đệ ấy là em trai, đệ ấy không hợp làm người đàn ông của con.
Người đàn ông của con không nhất thiết phải lớn hơn con nhưng chí ít cũng phải bằng tuổi con chứ, con chẳng thèm thích một đứa nhóc như đệ ấy đâu!”, Vạn Lam Hinh cười đáp.
Không ai biết bên trong nụ cười đó, lòng cô ta đang rỉ máu.
Dương Ân ngạc nhiên nhìn Vạn Lam Hinh, chính hắn cũng không ngờ Vạn Lam Hinh lại nói thế, hắn thấy hơi chua xót, cứ có cảm giác có gì đó ngày càng cách xa hắn.
Vạn Thiên Long thất vọng lắc đầu nói: “Cứ lừa mình dối người đi, ta mặc kệ chuyện của các con đấy”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi rồi, Vạn Lam Hinh nói với Dương Ân: “Những lời vừa rồi ta nói là thật, đệ là em trai ta, biết chưa? Đừng có tâm tư gì khác với tỷ của mình đó”.
Dương Ân cười khổ nói: “Vâng, tỷ là tỷ của ta”.
Thật ra hắn có thể cảm nhận được lời này chưa chắc là thật lòng.
Chắc chắn Vạn Lam Hinh có thích hắn, chẳng qua cô ta không muốn làm khó hắn mà thôi.
Vạn Lam Hinh đổi đề tài nói chuyện: “Sao đệ cứ chọc vào Dược Vương Các thế? Đó toàn là nhân vật tầm cỡ đấy”.
Dương Ân nói ngắn gọn lại cuộc đụng độ giữa hắn và người của Dược Vương Các.
Nghe xong Vạn Lam Hinh nói ý kiến của mình: “Đệ đó, không thể nhẫn nhịn một chút sao, Dược Vương Các có thể độc chiếm Vương thành, ngay cả triều đình cũng không dám làm gì họ, đệ khiêu khích họ như thế chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho đệ”.
“Tỷ nên lo cho chúng mới đúng đấy”, Dương Ân tỏ ra tự tin nói.
“Bây giờ thực lực của đệ rất khá, người phụ nữ bên cạnh đệ cũng rất mạnh, nhưng sao đệ biết Dược Vương Các không chừa đường lại lui được chứ.
Ta nghe nói mấy năm nay, Dược Vương Các thu hút rất nhiều nhân tài, đệ phải cẩn thận!”, Vạn Lam Hinh nhắc nhở.
“Ừ, ngay cả tộc Man di mà ta còn dám một mình xông vào, ta không tin một Dược Vương Các có bản lĩnh hơn ta!”, Dương Ân hơi tự phụ nói.
Khoảng thời gian này thuận buồm xuôi gió nhiều việc khiến hắn tự tin lên không ít, cũng khiến hắn đã lâu không chịu thiệt rồi.
Dương Ân và Vạn Lam Hinh nói chuyện một lúc thì Vạn Lam Hinh tìm cớ đuổi Dương Ân về.
Dương Ân còn muốn mời cô ta đi dạo phố nhưng đối phương một mực từ chối, hắn đành phải buồn bực đi về.
Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân rời đi, lòng nặng trĩu thở dài: “Ta không gả cho đệ, cũng sẽ không gả cho người khác”.
Sau khi ra khỏi đó, Dương Ân bèn đến chợ.
Từ sau khi về Vương thành, hắn gần như không có tâm trạng đi dạo phố.
Trước đây ở trong thành hắn sẽ dẫn vài tên sai vặt đi khắp các con phố, rất có phong thái quý tộc, nhưng bây giờ hắn dẫn theo mười tám binh sĩ quân đoàn Tử thần dạo lòng vòng ở đây, người xung quanh nhìn thấy đều tránh xa.
Dương Ân phong thái siêu phàm, tư thế mạnh mẽ, dù là con cháu nhà quyền quý cũng không so được khí chất với hắn, đi vào trong chợ hấp dẫn không ít tiếng hò hét của các thiếu nữ.
“Thiếu gia đó đẹp trai quá, hắn là công tử nhà ai thế?”
“Đúng là đẹp trai tuấn tú quá, cười cũng đẹp nữa! Nếu hắn nhìn ta một cái thôi chắc mẩm tối nay ta sẽ không ngủ được mất”.
“Hình như hắn là Dương Ân của Dương gia, lúc hắn về thành chúng ta đã nhìn thấy hắn từ xa đó”.
“Hắn chính là Dương Ân, trung tướng trẻ tuổi nhất từ khi lập quốc đến nay, đúng là đẹp mê người”.
…
Thính lực của Dương Ân cực kỳ tốt nên hắn đều nghe rõ ràng tiếng hò hét của các cô.
Nếu là trước đây thì hắn đã tỏ ra rất đắc ý rồi, nhưng bây giờ hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ tí nào.
“Sau này không thể dây dưa mờ ám với Vạn Lam Hinh nữa”, Dương Ân thầm quyết tâm nói.
Nếu hắn không thể hứa hẹn điều gì với Vạn Lam Hinh mà cứ đối xử với người ta như thế thì sẽ khiến đối phương ảo tưởng.
Đó vốn dĩ là lỗi của hắn, vậy chỉ đành giữ khoảng cách với cô ta một chút để không làm tổn thương cô ta thêm nữa.
Sau khi lượn quanh phố nửa vòng thì Dương Ân nghe Tiểu Hắc trên vai mình nói: “Hình như bên đó có vài món đồ khá thú vị, qua đó xem thử đi”.
Dương Ân nhìn theo hướng Tiểu Hắc chỉ, nơi đó là một con hẻm nhỏ náo nhiệt, có vài sạp bày bán vài món đồ tạp nham, đó là con phố đồ cổ..