Đầu Sắt là một tên đầu trọc, mặt trời chiếu rọi lên đó tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe.
Một đại hộ pháp như hắn ta, sức chiến đấu đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp.
Hắn ta chỉ còn cách cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp một bước.
Trước khi Hắc Tinh tới, hắn ta là trùm của khu 7.
Điều đó cho thấy hắn ta mạnh mẽ như thế nào.
Mạch Tửu Quỷ, một người đàn ông trung niên lầm lì, từng bị nghiện rượu, hiện tại không có rượu, liền trở thành một con quỷ thích ngủ, đôi mắt dường như không bao giờ mở hết, nhưng sự dữ tợn trong đôi mắt đó thì không thể nào che giấu được.
Một ả Từ Kiều Hoa, một tên Đầu Sắt và một tên Mạch Tửu Quỷ chính là những trở ngại cuối cùng của Dương Ân.
Chỉ khi đánh bại chúng, hắn mới có đủ điều kiện để đến gần Hắc Tinh.
Từ Kiều Hoa là một ả phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn quyến rũ, đang cầm một đôi xà beng sắt được đánh sáng bóng, đã có thể gọi là giáo sắt, chỉ vào Dương Ân, hai đùi của ả đều lộ ra một nửa, trông rất mỹ miều.
“Những kẻ chống lại ta đều phải chết!”, khi tinh thần chiến đấu của Dương Ân đang trỗi dậy mạnh mẽ, hắn nhanh chóng lao tới, không quan tâm Từ Kiều Hoa là đàn ông hay phụ nữ, song chưởng đánh ra không chút lưu tình.
Hắn đã cảm thấy rằng Ba Lãng Toàn Liệt chưởng và thuật Long quy lật biển có rất nhiều điểm tương đồng, đều là kỹ năng chiến đấu dựa vào sức mạnh của nước.
Chỉ có điều, kỹ năng sau tuy huyền ảo hơn, nhưng dựa vào nó hắn có thể lĩnh hội rất nhanh sự ảo diệu của kỹ năng trước đó.
Dương Ân muốn tận dụng cơ hội này để một lần đạt đến sự tinh thông trong chưởng pháp.
“Hừ, ngươi thật sự cho rằng bà đây dễ bắt nạt?”, sau khi Từ Kiều Hoa hừ lạnh một tiếng, ả ta cất roi dài đi, thay vào đó là một đôi trường thương ngắn làm bằng xà beng sắt đánh bóng, hướng về phía Dương Ân đâm tới.
Song Hoa Xuất Thủy.
Đòn đánh của Từ Kiều Hoa sắc bén vô cùng, một chút ánh sáng lóe lên phía trên hai cây thương, như hoa đang nở rộ, thu lấy ánh mắt của Dương Ân.
Khi Từ Kiều Hoa Hoa ra tay, cả Đầu Sắt và Mạch Tửu Quỷ cũng đều hành động.
“Có thể giết được nhiều tên phế vật như vậy, xem ra thực lực cũng không yếu hơn chúng ta, cũng không được xem nhẹ, cùng nhau hợp sức bắt lấy hắn!”, Đầu Sắt hét lên đầy thù địch.
Chiêu thức mạnh nhất của Đầu Sắt là Thiết Đầu Công, nhưng thay vì sử dụng Thiết Đầu Công để tấn công, hắn ta đã dùng một quả đấm để tấn công vào lưng của Dương Ân.
Mạch Tửu Quỷ thì tiếp cận với một tốc độ cực nhanh, ám khí trong tay áo ngay lập tức bắn vào Dương Ân, trực tiếp lấy đi sinh lực của Dương Ân.
Ba hướng tấn công cùng ập tới cùng một lúc, tỏa ra ba loại huyền khí khác nhau.
Cả ba tên này đều đã đạt đến cảnh giới chiến sĩ cao cấp, có thể xuất ra huyền khí từ cách đó vài thước, hơn nữa chúng đều sở hữu kỹ thuật chiến cấp sĩ, vượt xa so với những ngục nô khác.
Dương Ân liên tục chặn ngọn giáo sắt của Từ Kiều Hoa và nắm đấm của Đầu Sắt, nhưng hắn không thể ngăn cản được ám khí của Mạch Tửu Quỷ nên đã bị đâm vào bụng dưới, một dòng máu đen rỉ ra.
“Ha ha, thằng nhóc thối tha này chết chắc rồi!”, Mạch Tửu Quỷ cười điên cuồng.
Từ Kiều Hoa và Đầu Sắt cũng dừng lại không tấn công nữa, vẻ mặt vừa mừng vừa bực, bọn chúng đều biết ám khí của Mạch Tửu Quỷ là độc nhất, bọn chúng chỉ đồng thời tấn công để tạo cơ hội cho Mạch Tửu Quỷ mà thôi.
Thiếu niên trước mặt quả nhiên là đã trúng chiêu.
Dương Ân cảm thấy bụng dưới tê dại khiến cử động trở nên cứng ngắc, sờ vào vết thương, lấy côn độc ra thì thấy máu chuyển thành màu đen, cũng nhận ra tình hình không ổn, nhưng hắn không hề hoảng sợ, bởi vì sức mạnh chảy trong người hắn đã chặn độc tố tê liệt, khiến cho nó không ngấm vào cơ thể.
Khi hắn dùng sức vận nội công tuần hoàn một vòng, cảm giác tê dại đã biến mất hoàn toàn, ngay cả vết thương cũng lành lại, hắn cũng ngạc nhiên không biết mình có thể hồi phục nhanh như thế.
“Xem ra mình không chỉ có được thân thể bất tử, mà còn luyện ra được một thân thể bách độc bất xâm!”, trong lòng Dương Ân thầm mừng rỡ.
Hắn cũng không biết quả hạnh nhân trong cơ thể mình thần kỳ đến mức nào, chính nó đã thay đổi thể chất của hắn.
Dương Ân không đánh nữa mà giả bộ đau đớn nói: "Có...!độc!"
“Bây giờ biết cũng đã muộn, đợi đến khi ta đánh vỡ đầu ngươi, liền cho mọi người ăn thịt ngươi, coi như trừng phạt ngươi vì tội đã làm bị thương nhiều phế vật như vậy!”, Mạch Tửu Quỷ bước tới, đắc thắng nói.
Đúng lúc này, Dương Ân lại chuyển động.
Chưởng pháp của hắn tung ra giống như rồng cuộn, đánh mạnh vào bụng dưới của Mạch Tửu Quỷ, đánh hắn ta bay xa tới bảy tám mét, cuối cùng đập mạnh vào một tảng đá, từ miệng hắn ta phun ra một cột máu, đảo mắt liên tục, cuối cùng thì chết bất đắc kỳ tử!
Hắn ta đến chết cũng không nghĩ ra tại sao lần này chất độc từ cây gai dầu và máu của hắn ta điều chế nên lại không có tác dụng.
Từ Kiều Hoa và Đầu Sắt không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra, nên bọn chúng đều chết lặng.
Dương Ân đứng dậy, phủi nhẹ bụi đất trên người, nói: "Các ngươi còn có thủ đoạn gì cứ tung hết ra đây, Tử tước ta sẽ tiếp hết!"
Giờ khắc này, ánh chiều tà rơi xuống, kéo dài cái bóng của hắn ra thẳng tắp.
“Đầu Sắt, đừng nhúng tay vào nữa, chi bằng để cho Hắc Tinh tự ra mặt đi!”, Từ Kiều Hoa nói với Đầu Sắt..