Không ai nghĩ tới, khi Dương Ân ép lui mấy trăm tên ngục nô, lại đánh bại mấy tên hộ pháp của bang Hắc Tinh, thì lại bị đánh lén ngã nhào xuống.
Hai cánh tay bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, xương bị gẫy gấp khúc, rõ ràng là bị phế đến không thể phế hơn.
Nếu cánh tay chỉ bị trật khớp bình thường thì còn dễ nói, nhưng lại bị đánh đến nỗi cong xương thế này thì chỉ sợ không gẫy thì cũng đã đứt lìa, muốn hồi phục lại thì cũng không có loại linh dược nào hỗ trợ được, có khi phải hoàn toàn phế bỏ.
Chính như thế nên Hắc Tinh đánh lén mới yên tâm ngừng tấn công, trong mắt gã, Dương Ân đã như con cá nằm trên thớt, tuỳ tiện để gã làm thịt, không thể mang lại bất kỳ uy hiếp nào.
Dương Ân nhịn đau, nhìn một thân sắt đá của Hắc Tinh thì không cam lòng chửi một câu: “Đường đường là lão đại bang Hắc Tinh mà cũng chơi trò cắn trộm, chắc không biết nhục là gì”.
Hắc Tinh rất vạm vỡ, trông người vô cùng bẩn thỉu nhưng lộ rõ ra cơ thịt rắn chắc với vô số vết sẹo, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc hô lên: “Đô con thật!”
Trước khi vào ngục, Hắc Tinh là một kẻ cướp bóc, chuyên giết người cướp của, việc không ác không làm, số người chết trong tay gã không đến 100 thì cũng đến 80, là một kẻ cực kỳ hung ác.
Gã đứng từ trên cao nhìn xuống Dương Ân nói: “Thằng thối tha, mày cũng không nghĩ xem đây là đâu.
Đây là sơn ngục đấy! Kẻ nào bị vứt vào đây mà không tội ác đầy đầu.
Mày còn nói với tao không biết nhục, tao thấy mày chính là kiểu đã làm đĩ lại còn muốn lập đền thờ, đ*o hiểu là cái loại gì”.
“Sao lão đại phải nhiều lời với nó làm gì, vặn đầu nó ra làm cái bô đi tiểu cho chúng ta!”, Đầu Sắt ôm cái đầu đầy máu của mình giận dữ hét lên.
“Không thể để nó chết dễ dàng như vậy, đâm xuyên qua đầu nó, rồi hạ độc nó, sau đó cho phơi nắng dầm mưa, khiến hắn sống không bằng chết!”, Từ Kiều Hoa độc ác nói.
Những ngục nô xung quanh cũng to gan hơn lại gần bỡn cợt.
Hắc Tinh khoanh tay trước ngực, cười nói: “Mọi người đều đang rất tức giận, vậy thì cùng đi lên cho thằng nhãi này uống nước tiểu của các ngươi, rồi lại tiếp tục chơi đùa hắn”.
Trong sơn ngực không có kẻ nào là người tốt, những chuyện như thế này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Dương Ân đương nhiên không cam tâm bị sỉ nhục, hắn đang tích trữ năng lượng để khôi phục vết thương trên hai tay, hắn bắt buộc phải thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Đan điền trung tâm của hắn không giống với những người khác, tất cả huyền khí dung nạp vào nhiều hơn gấp 10 lần so với các võ sĩ đồng cấp, hơn nữa còn có huyền tinh khí Tiên Thai khác với huyền khí bình thường.
Vừa rồi đại chiến liên hồi, khiến sức mạnh của hắn cũng hao tổn đi bảy tám phần, cho dù tốc độ bổ sung có nhanh đến đâu thì cũng rất khó khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn.
Hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm.
“Lão đại nói đúng, để ta lên trước tè một bãi, nước tiểu của ta nhất định là những giọt nước mưa ngọt ngào sẽ khiến hắn thoả mãn!”, có tên ngục nô tỏ rõ vẻ dung tục nói.
“Để ta lên trước, ta đi tiểu lâu hơn cái gã liệt dương nhà ngươi”, có ngục nô lên tiếng.
Những tên ngục nô khác cũng tranh nhau lên trước, thằng nào cũng muốn sỉ nhục Dương Ân đầu tiên.
Dương Ân đường đường là Tử tước, cho dù là vào ngục cũng chưa từng chịu sỉ nhục như thế.
Hắn thật sự nóng giận tận cùng cực mà hét lên nói: “Ai dám đái lên người Tử tước ta, chỉ cần ta còn sống thì ta sẽ thiến kẻ đó!”
Lúc này, hắn điên cuồng vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ, thu nạp lượng lớn huyền khí vào cơ thể, không chỉ bổ sung sức mạnh bị tiêu hao mà cũng khôi phục vết thương trên hai tay để xông lên từ lòng đất.
Hắc Tinh nhìn Dương Ân đang vùng vẫy, vô cùng sung sướng ra lệnh hét lên: “Nhanh tiểu vào mặt hắn!”
Đúng lúc này, có một ngục nô đã cởi khố quần, rút cái thứ không to cũng không lên được kia ra muốn tiểu lên người Dương Ân thì bỗng nhiên có một bóng hình nho nhỏ màu đen lao tới, xông lên cắn vào đũng quần của tên ngục nô kia.
A!
Tên ngục nô kia vốn dĩ không kịp phản ứng, vật nhỏ bị cắn cho một phát, đau đến nỗi kêu lên thảm thiết: “Đứt rồi… đứt rồi…”
Tên ngục nô này ôm lấy vật nhỏ đang không ngừng chảy máu, đau quá mà ngất đi.
Những ngục nô đều đã cởi khố nhìn thấy vậy thì sợ đến sun cả vào, chỉ sợ có vật nhỏ nhưng lại bị liệt dương thì thật đáng kinh hãi.
“Cái thứ gì vậy?”, Hắc Tinh cau mày nói.
Chỉ thấy một con chó nhỏ màu đen không biết khi nào đã xuất hiện phía trước Dương Ân, nhổ cái vật nhỏ vừa mới cắn đứt kia ra, còn không ngừng lè lưỡi, vẻ mặt kinh tởm, trông vô cùng buồn cười.
“Tiểu Hắc!”, Dương Ân nhìn thấy thì chợt phát hiện ra đó là Tiểu Hắc thì kinh ngạc hô lên.
Hắn không ngờ, Tiểu Hắc lại xuất hiện vào lúc này khiến hắn vô cùng cảm động.
Tiểu Hắc quay đầu liếc nhìn Dương Ân, sau đó lắc lắc cái đuôi nhỏ trả lời bằng cách kêu lên hai tiếng: “Oang oang!”
Một bóng dáng bé nhỏ gầy như thế bỗng chốc trở nên vô cùng to lớn trong mắt Dương Ân.
“Thì ra là một con chó nhỏ, bắt nó lại, nướng lên ăn!”, Hắc Tinh hạ lệnh nói.
Có tên ngục nô xông tới, bắt Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc vô cùng thông minh, tung thân nhảy lên rồi trốn qua một bên, hơn nữa còn lập tức quay lại, cắn một phát vào cánh tay tên ngục nô.
Ngục nô kia lại hít một hơi lạnh, muốn hất tung con chó nhỏ nhưng Tiểu Hắc cắn rất sâu, gã ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
“Cút ra cho tao!”, tên ngục nô tức giận, dùng tay kia đấm về phía Tiểu Hắc..