Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 597

Lâm Phong vượt gió mà lên, trên hư không, hắn vẫn còn thời gian ngửa đầu uống một ngụm rượu Phần Nguyên, lực lượng chân nguyên kích động, Lâm Phong dường như càng đánh càng mạnh.

Cô ả kia cả kinh, yêu thú của ả rống to một tiếng rồi mang theo ả trốn nhanh đi.

- Lưu lại cho ta!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, lại một ngụm rượu phun ra, ngọn lửa xuyên không bay về phía yêu thú.

- Tiểu thư, mau nhảy đi!

Một tiếng hét kinh hãi vang lên, hỏa diễm đột nhiên bùng lên trong hư không, cô ả kia cảm giác được khi tức khủng bố nóng bỏng lan tràn dưới thân mình, trong lòng đột nhiên kinh hãi, mang theo khủng hoảng mà nhảy khỏi lưng yêu thú.

- Tiểu thư, lên đây!

Một con yêu thú khác lướt qua bên cạnh ả, tiếp lấy thân ả. Cô ả vừa ổn định thân thể liền phát hiện tọa kỵ của mình bị thiêu trong hỏa diễm, phát ra tiếng tiếng gào thét thê lương mà chói tai.

- Nguy hiểm thật!

Trái tim ả vẫn còn bịch bịch đập loạn, nhìn Lâm Phong vừa hạ xuống mặt đất. Mới vừa rồi, thiếu chút nữa thì ả đã bị Lâm Phong đốt chết.

- Thiếu chút nữa thì ta chết ở đây rồi!

Cô ả dường như còn chưa kịp phản ứng, nơi này là địa bàn của Thái Thúc gia tộc, thậm chí có người dám giết ả, ả hình như cũng chưa nghĩ tới, ả muốn lấy mạng người khác, người khác còn không thể giết nàng sao?

- Ngươi dẫn ta trở về, triệu tập người lợi hại hơn tới đây, giết hắn đi, nhất định phải giết chết hắn!

Yêu thú không ngừng vọt lên cao, không dám để Lâm Phong nhích tới gần cô ả. Mà lúc này ả cũng kịp phản ứng lại, âm trầm nói. Huyền vũ cảnh tầng sáu không giết được Lâm Phong, vậy thì để Huyền Vũ cảnh tầng bảy tới, tầng bảy không được thì xuất động tầng tám. Lâm Phong còn dám giết ả, nhất định phải chết, để hắn chết không có chỗ chôn.

- Những người khác ở lại giữ lấy hắn.

Cô ả kia chói tai quát, sau đó liền ngồi trên lưng yêu thú bay đi. Những người khác đều ngây người, không cho phép đi, dù ả kia trốn về tìm viện binh nhưng vẫn không cho bọn họ rời đi, muốn giữ lại Lâm Phong.

Bọn họ phải tuân lệnh.

- Cái con đáng thương!

Lâm Phong nhìn cô ả áo đỏ rời đi, lạnh lùng châm chọc một tiếng. Không coi mạng của người khác là mạng người, có lẽ, ngày khác sẽ có người nắm lấy mạng ả trong tay, lúc đó, ai cũng không coi mạng ả như mạng người.

Yêu thú lượn lờ trên hư không, bay xung quanh Lâm Phong, con ả kia đã hạ lệnh để bọn họ giữ Lâm Phong lại, bọn họ liền không được phép rời đi.

Nhìn từng con yêu thú phía trên, Lâm Phong nắm tay Tiểu Nhã, nhìn Vân Phi Dương nói:

- Chúng ta đi thôi!

Cô ả kia hiển nhiên không phải là người bình thường, ai biết ả sẽ mang tới nhân vật lợi hại thế nào, ở lại nơi này thì thật không khôn ngoan, Lâm Phong còn chưa vọng động tới mức không còn đầu óc.

Vân Phi Dương gật đầu đi theo Lâm Phong, thân hình lóe lên, vọt về phương xa.

- Chạy đi đâu!

Một tiếng quát chói tai vang lên, đuổi theo Lâm Phong.

- Muốn chết!

Tiếng giận dữ hét lên cuồn cuồn truyền ra, người kia chỉ thấy thân hình Lâm Phong đột nhiên ngoặt lại, sau đó liền bắn ra nhanh như gió, nhanh tới mức không thể tưởng được. Tên kia muốn ngừng cũng không kịp, trong nháy mắt, hai người liền va chạm lẫn nhau.

- Ầm.

Một tiếng nổ vang lên, mấy người còn lại Lâm Phong vọt tới liền ngây người, kế tiếp, khí tức nóng bỏng truyền ra, tên kia đã ngụp lặn trong hỏa diễm, bị ngọn lửa nuốt sống.

Giờ khắc này, Lâm Phong đã bước chân rời đi, chỉ để lại một bóng lưng ở phía xa.

- Không sợ chết thì tới đi!

Lâm Phong nhẹ nhàng đạm mạc nói, giọng nói truyền đi rất xa, làm cho mấy người kia hơi khựng lại, liếc mắt nhìn nhau, bọn họ dường như cũng nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương, sau đó, tất cả đều khống chế yêu thú bay lên rời đi.

Nếu nói trực tiếp không để ý Lâm Phong mà rời đi thì không thực tế, chỉ có thể bay trên không đuổi theo Lâm Phong, đợi đến khi cô ả kia mang cường giả đến đây, lúc đó có thể tìm được bọn họ.

- Thật không biết sống chết!

Lâm Phong lạnh lùng nói, nắm tay Tiểu Nhã rồi tăng tốc, Vân Phi Dương hình như cũng hiểu ý tứ Lâm Phong, theo Lâm Phong mà tăng tốc, tốc độ cực nhanh.

Chỉ sau chốc lạt, ba người tiến vào một đại điện rất đông người, như vậy xem bọn chúng làm sao để truy tung.

Trong hư không, mấy tên kia vẫn luôn tập trung lên người Lâm Phong cùng Vân Phi Dương, thấy bọn họ tiến vào một cái đại điện, tất cả đều hơi khựng người, ngay sau đó có một người lên tiếng:

- Giữ chặt mọi lối ra!

Lời vửa ra, những người này đều vọt đi, vẫn bay múa trên hư khongo, ánh mắt nhìn bốn lối ra vào của đại điện, mấy người Lâm Phong đừng mơ bỏ rơi bọn họ.

Tòa đại điện này là một tòa đại điện giao dịch, nhưng chỉ là giao dịch đan phương, ở chỗ này có thể dùng nguyên thạch mua vật phẩm, dòng người đông đúc.

Lúc này, mọi người bên ngoài đại điện nhìn thấy yêu thú quanh quẩn trên không trung, tất cả đều kinh ngạc, Thái Thúc gia tộc, những người này đều là người Thái Thúc gia tộc.

Không biết người nào lớn gan như thế, ngay cả người Thái Thúc gia tộc cũng dám trêu chọc, thật là chán sống rồi.

Rất nhiều người còn lưu lại bên ngoài đại điện, tựa hồ muốn chờ xem náo nhiệt, lại có người dám trêu chọc thế lực bá chủ Thái Thúc gia tộc ngay trên địa bàn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người thủy chung vẫn không thấy mấy thân ảnh trên hư không có hành đọng gì.

Lúc này, hư không phía xa, một đám thân ảnh đông đúc cuồn cuôn mà tới, mang theo uy thế kinh khủng, toàn bộ đều là yêu thú lợi hại, mà người trên lưng yêu thú đều là kẻ mang theo khí tức khủng bố, thực lực cường đại.

- Rốt cuộc là ai? Ngay cả cường giả cấp bậc khách khanh của Thái Thúc gia tộc cũng xuất động.

Mọi người kinh hãi, khi thấy mấy người mặc áo nâu này thì ai cũng trợn tròn mắt. Cường giả cấp bậc khách khanh của Thái Thúc gia tộc, ít nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bảy, cương giả kinh khủng nhường này cũng được xuất động. mọi người càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào lại không biết sống chết như vậy.

- Người đâu rồi?

Cô ả kia băng hàn hỏi.

- Tiến vào đại điện, chúng ta giữ ở bên ngoài, hắn còn chưa đi ra!

Người kia trả lời, ả khẽ gật đầu, sát ý nồng nặc.

- Bịt kín cửa ra, nhưng người khác theo ta vào lục soát.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cường giả khách khanh trong gia tộc theo cô ả kia hạ xuống, có người này bảo vệ, ả không còn sợ Lâm Phong có thể gây ra bao nhiêu sóng gió.

Bốn hắn cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, chia ra mang theo một người biết mặt Lâm Phong đi qua cửa ra vào, những người khác rầm rộ bước vào đại điện. Tất cả mọi người đều rối rít lui lại phía sau, ở trong khu vực khổng lồ này, kẻ nào mà không biết người Thái Thúc gia tộc không thể trêu chọc. Nhất là thiên kim tiểu thư của Thái Thúc gia tộc này, rất được cha ả cùng huynh trưởng thương yêu, trong mắt không người, cực kỳ bá đạo, ai dám trêu chọc ả thì kẻ đó muốn chết.

Qua một lúc, cô ả kia mang theo người đi ra, vẻ mặt lạnh lùng.

- Ngươi nói hắn tiến vào bên trong, các ngươi giữ bên ngoài cửa?

Người nọ nghe ả hỏi thế liền sửng sốt, tựa hồ ý thức được có chuyện không ổn phát sinh.

- Đúng vậy, những người khác cũng có thể làm chứng, hắn thật sự tiến vào bên trong, chưa đi ra ngoài!

Người nọ nơm nớp lo sợ nói, trên trán rỉ đầy mồ hôi.

- Tốt lắm, ngươi đi vào tìm người đi, tìm không được, hậu quả ngươi cũng rõ rồi!

Cô ả lạnh lùng nói, làm cho người kia khựng người, run rẩy đi vào đại điện.

Qua một hồi lâu, người kia đi ra khỏi đại điện, sắc mặt khó coi tới cực điểm, ba người Lâm Phong giống như hư không tiêu thất, bới hết mỗi một góc trong đại điện cũng không tìm thấy một ai.

- Tiểu thư, bây giờ chúng ta hẳn là nên phong tỏa chỗ này!

Người nọ nhìn vào mọi người xung quanh, đề nghị nói, cô ả áo đỏ lạnh lùng nhìn gã:

- Ngươi cảm thấy người còn có khả năng ở đây sao?

Nghe vậy, người kia trở nên cứng đờ, Lâm Phong còn có thể ở đây sao?

Trong mắt hiện lên sát ý, cô ả khẽ giơ tay lên, làm cho đối phương run lên cầm cập, vì sợ hãi mà run.

Bên cạnh, có hai tên cường giả khách khánh chia ra đứng hai bên người cô ả, cả hai đều nhìn chằm chằm vào hắn thất trách kia, sợ hắn cắn chủ trước khi chết.

- Có cái gì không thể chứ?!

Ngay vào lúc này, bên cạnh cô ả đột nhiên vang lên một câu nói, giọng nói quen thuộc, làm cho mọi người đều kịch liệt biến sắc.

Nhưng đã chậm rồi, người này đã tới bên người cô ả kia, chỉ cách một chút nhưng căn bản không ai để ý.

Hàn mang sắc bén lóe lên, một cây chủy thủ xuất hiện trên cổ ả kia, trong chủy thủ lộ ra quang mang, rét lạnh, chấn động lòng người.

Người này ngẩng đầu, mọi người liền thấy rõ mặt hắn, không phải Lâm Phong thì còn ai?!
Bình Luận (0)
Comment