Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------------------
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu?
Ánh mắt Cổ Kiêu như đao, rơi lên trên người Lâm Phong, nói:
- Trên đường tới đây, hai người các ngươi có phải đã giết ba người hay không?
- Quả nhiên!
Lâm Phong biến sắc, xem ra hắn không có nhìn lầm, Cổ Kiêu này, quả thật vì ba người vừa chặn đường vừa rồi, nhìn tên Cổ Kiêu này cũng có vài phần tương tự với tên vừa rồi.
- Đúng!
Lâm Phong thản nhiên, đối phương cũng đã chặn đường hắn, cho dù hắn có thề thốt phủ nhận, lấy thái độ của những người trước mắt này, chắc chắn cũng sẽ ra tay với hắn, một khi đã như vậy, chẳng thà thản nhiên thừa nhận.
Nghe được lời Lâm Phong thừa nhận… hàn ý trong tròng mắt Cổ Kiêu càng thêm sâu, như một mũi đao lạnh lẽo, muốn tua nhỏ Lâm Phong.
- Cổ Kiêu, ngươi muốn tự mình động thủ, hay chúng ta giúp ngươi đánh chết bọn họ!
Người bên cạnh lạnh lùng nói.
- Ta tự mình tới!
Cổ Kiêu vẻ mặt lạnh như băng, lời nói vừa dứt, một cỗ hàn khí kinh khủng giáng xuống người hắn, khiến hắn cảm giác một trận lạnh thấu xương, rất lạnh.
- Một gã Thiên Vũ tầng tám, hai gã Thiên Vũ tầng bảy!
Ánh mắt Lâm Phong quét nhìn ba người phía trước, đội hình rất hùng mạnh. Ba người này đi cùng một chỗ, gần như có thể xông pha tại nơi thí luyện Thiên Vũ này.
- Có thể đánh chết đệ đệ ta, thực lực ngươi cũng không tồi.
Ánh mắt của Cổ Kiêu nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm, rất tự nhiên, y cho rằng người đánh chết Cổ Lực chính là Thu Nguyệt Tâm. Về phần Lâm Phong, chỉ Thiên Vũ tầng bốn, không có khả năng đối phó được Cổ Lực, lại càng không nói đến việc đánh chết, bởi vậy, y rất tự nhiên bỏ qua Lâm Phong.
- Lấy mỹ mạo và thực lực của người, vốn có thể chiếm được một tiền đồ tốt. Chẳng qua, hiện nay lại phải chết ở chỗ này, đáng tiếc!
Thanh âm của Cổ Kiêu lạnh lùng mà bình thản, trong mắt y, Thu Nguyệt Tâm tuy tướng mạo đẹp, nhưng giết đệ đệ y đã chết, nên nàng phải chết theo.
- Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy. Cổ Kiêu, ngươi xem cô gái này thực lực cường đại, hơn nữa lại xinh đẹp như hoa. Nếu không, ngươi hưởng thụ một phen trước đi, rồi hãy cho người ta “lên đường” thì thế nào!
Bên cạnh có một người ồn ào nói.
- Đúng đấy, Cổ Kiêu, một băng sương mỹ nhân lạnh lẽo, chẳng lẽ ngươi lại không muốn thử sao?
Mấy người xung quanh tiếp tục ồn ào, dường như sợ thiên hạ không loạn, rất nhiều người đều phá lên cười.
Con ngươi Lâm Phong băng lãnh nhìn thoáng qua bên kia, hào quang lóe lên, tinh quang rực rỡ nở rộ, đan thành đồ án tinh thần ở trên hư không.
- Thánh khí!
Tiếng cười to đột nhiên dừng lại, ánh mắt bọn hắn nhìn Thiên Cơ Kiếm trong tay Lâm Phong, có khiếp sợ, cũng có tham lam.
Chỉ thấy kiếm Lâm Phong vẽ một cái ở trên hư không, một cỗ lực tự nhiên kinh khủng lập tức lan tràn ra, một đường đơn giản này dường như chứa đạo vận, lực lượng Thánh vân.
Vẻ mặt Cổ Kiêu ngưng trọng, Thánh khí, còn có thể khắc Thánh vân, xem ra người này hẳn là con cháu thế gia cường đại.
- Ta đã đoán sai, Cổ Lực, chết trong tay ngươi rồi. Nói như vậy, ngươi càng không thể giữ lại được.
Cổ Kiêu băng hàn nói, Lâm Phong, y nhất định phải giết.
- Vùuu!!!!!!!!
Lại một cỗ lực lượng dao động kinh khủng lan tràn ra, chùm tia sáng tinh thần trong hư không dường như dao động theo đường kiếm Lâm Phong khắc ra, một cỗ tiêu sát kinh khủng tản ra.
- Quả nhiên là lực lượng Thánh vân.
Trong lòng mọi người rung động, người này chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng bốn, lại có thể khắc ra lực lượng Thánh vân, lợi hại.
- Vù vù… vù vù!!!
Khí tức cuồng bạo càng ngày càng nở rộ, giữa hư không truyền ra thanh âm rít gào chói tai, cực kỳ khủng bố, tinh thần lực phối hợp với Thánh vân lực phía dưới, đồng thời lộ ra lực lượng sát phạt đáng sợ.
Rất nhanh, đám người phát hiện, thứ Lâm Phong khắc họa chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm rực rỡ lóa mắt, lấy lực lượng Thánh vân đan vào mà khắc thành, ẩn chứa uy áp hủy diệt, khủng bố tuyệt luân. Kiếm còn chưa thành, đã khiến cho người ta có loại cảm giác run sợ trong lòng, cho dù người Thiên Vũ tầng bảy cũng vậy. Đám người vừa rồi miệt thị Lâm Phong bây giờ câm như hến, rắm cũng không dám thả, người này không nên trêu chọc vào.
Kiếm rực rỡ rốt cục đan vào mà thành, Lâm Phong không nói thêm một câu nào, cả phiến không gian tĩnh mịch đáng sợ, không có người nói chuyện.
- Vừa rồi, miệng các ngươi không phải nói rất nhiều sao!
Thanh âm lạnh lùng của Lâm Phong truyền ra, khiến người vừa rồi cười đùa Thu Nguyệt Tâm vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi. Một kiếm của người này, không phải chuẩn bị cho bọn hắn chứ?
- Giết!
Lâm Phong phun ra một thanh âm băng hàn, thân thể khẽ chuyển, hàn quang rực rỡ lập tức lan về phía những người đó, kiếm cắn nuốt tất cả, tinh quang hủy diệt đan vào nhau trên bầu trời tản ra, cùng một kiếm hủy diệt kia đồng thời giáng xuống.
- Không….
Con ngươi những người kia mạnh mẽ co rút, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng thảm, bởi vì vài câu nhục nhã Thu Nguyệt Tâm mà…. bọn hắn lại dính phải họa sát thân. Lúc này trong lòng bọn hắn chỉ có tuyệt vọng và hối hận vô tận, nhưng mà cũng đã chậm, lực lượng kinh khủng kia ngay lập tức giáng xuống, trong khoảnh khắc cả mạnh không gian đều hóa thành bụi, người bị chôn vùi, mặt đất nổ tung, hư không nổ vang, tất cả, toàn bộ biến mất, hủy diệt.
Ánh mắt những người khác cũng cứng ngắc, ngây người, đã chết? Một kiếm, hủy diệt toàn bộ?!
- Tên xui xẻo!
Trong lòng mọi người thoáng co quắp, một kiếm của Lâm Phong không có chém về phía Cổ Kiêu, mà chém về phía những tên vũ nhục Thu Nguyệt Tâm, hiển nhiên trong lòng hắn cực kỳ để ý nữ tử xinh đẹp này. Những người này vì làm nhục cô gái xinh đẹp kia, mới chịu vận mệnh khổ như vậy, ai bảo bọn hắn lắm miệng vui sướng khi người gặp họa, bi ai a, may mắn bọn họ không có nói nhiều.
Thu Nguyệt Tâm liếc nhìn Lâm Phong một cái, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, vẻ hàn băng trên mặt biến mất, mang theo một chút ý cười thản nhiên, ấm áp.
Lâm Phong không có nhiều lời, mà ánh mắt đã nhìn về phía ba người Cổ Kiêu, cầm Thiên Cơ Kiếm trong tay, lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Nhưng mà Cổ Kiêu như không nghe được lời Lâm Phong, vẫn lạnh lùng đứng ở đó, lạnh lùng nói:
- Cầm trong tay Thánh khí, phát động lực lượng Thánh vân, người đủ sức đối kháng với cường giả Thiên Vũ tầng bảy bình thường. Nhưng mà, Thánh khí cũng không phải chỉ ngươi mới có, hôm nay, mạng của ngươi, ngay cả Thánh khí, đều phải lưu lại.
Lời nói vừa dứt, hào quang lóe lên, trong tay Cổ Kiêu xuất hiện một cái chuông vàng, lưu quang tản ra, một cỗ lực lượng đáng sợ từ trong đó lan tràn ra, dường như có tiếng chuông trầm thấp đang vang lên, đánh vào trong lòng mọi người, giống như ẩn chứa lực lượng đại đạo.
- Lại một Kiện thánh khí!
Trong lòng mọi người giật mình, chuông vàng xuất hiện trong tay Cổ Kiêu này cũng là Thánh khí, ẩn chứa uy lực đáng sợ.
- Nguyệt Tâm, đi theo ta!
Lâm Phong nhìn thấy Cổ Kiêu sử dụng thánh khí, ánh mắt chỉ hơi sửng sốt, ngay sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, truyền âm với Thu Nguyệt Tâm.
Bước chân mạnh mẽ bước ra, toàn thân Lâm Phong đều lộ ra lực lượng kiếm đạo đáng sợ, dường như muốn hủy diệt cả mảnh thiên địa này.
Đồng thời, bông tuyết cũng bay lả tả trong hư không, khiến cho kiếm khí vô cùng hùng mạnh trong đó, lắng đọng thoáng ánh lên khí tức rét lạnh, có chút quỷ dị.
Thiên Cơ Kiếm ở trên hư không đan xen từng luồng lực lượng đáng sợ, vẻ mặt Cổ Kiêu cũng rất thản nhiên. Lâm Phong chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng bốn, cầm Thánh khí trong tay thì thế nào, y là Thiên Vũ cảnh tầng tám, muốn trốn thoát khỏi tay y, nằm mơ, Thánh khí này, của y chắc rồi.
- Giết!
Lâm Phong giận quát một tiếng, một luồng kiếm quang đáng sợ chém giết về phía Cổ Kiêu, hai người bên cạnh Cổ Kiêu nhanh chóng né ra. Cổ Kiêu có được Thánh khí có thể đối phó Thiên Cơ Kiếm của Lâm Phong, bọn hắn chỉ là Thiên Vũ tầng bảy tất nhiên không đối phó được. Vừa rồi không phải l có một người Thiên Vũ tầng bảy bị một kiếm của Lâm Phong chém chết sao.
- Hư không yêu thuật!
Gần như là đồng thời, tâm niệm Lâm Phong khẽ động, lực lượng hư không lan tràn, bao phủ lấy thân thể hắn, ngay sau đó hắn kéo tay Thu Nguyệt Tâm, bay thẳng về phía tế đàn.
Kiếm quang đáng sợ, bàn tay Cổ Kiêu run lên, chấn động Kim Chung phía trên, trong khoảnh khắc, miệng dưới của chuông vàng mở ra hướng về phía kiếm quang, một cỗ lực lượng lốc xoáy đáng sợ xuất hiện, nuốt kiếm quang vào đó.
- Vù… vù….!
Lực lượng kinh khủng vang vọng trong chuông vàng, chấn động khiến cho mọi người cảm thấy khí huyết quay cuồng, mà đồng thời, hai người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm cũng nhanh chóng chạy về phía tế đàn, không để ý tới bất cứ việc gì.
- Thu!
Cổ Kiêu đánh một chưởng lên chuông vàng, toàn bộ kiếm quang đáng sợ lập tức bị nuốt vào trong đó, khiến chuông vàng run rẩy không ngừng, nhưng không cách nào dao động được gốc rễ của chuông vàng.
- Ầm!
Một chưởng đánh ra sượt qua bên người Lâm Phong, nhưng mà lại vỗ vào hư không, chỉ khiến hư không tuyết lộ kia chấn động một chút, chứ không thể sụp đổ.
- Lực lượng hư không!
Vẻ mặt mọi người kinh hoảng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, vẻ mặt Cổ Kiêu cũng phát lạnh, thế nhưng lại trơ mắt nhìn Lâm Phong vượt qua người y.
- Chạy đi đâu!
Chuông vàng trong tay Cổ Kiêu đại phóng ra tia sáng kỳ dị, tâm niệm vừa động, lập tức bay ra ngoài, hóa thành một cái chuông cực kỳ lớn. Ông!!! Một tiếng vang đáng sợ truyền ra, mạnh mẽ lan xuống, bao phủ cả mảnh không gian, bao gồm cả Lâm Phong cùng hư không tuyết lộ, tất cả đều bị chuông vàng bao phủ vào trong!