Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1111 - Nhất Sát Kinh Hồn

Nhất sát kinh hồn Nhất sát kinh hồn viptruyenfull.com

Người dịch: Muỗi

Biên: Hám Thiên Ma Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

----------------------------------------

Ngoài quán rượu, một thanh niên áo xám chậm rãi đi tới, phía sau lưng đeo cổ kiếm. Người vừa rồi nói, vị Hoàng kế tiếp của Thiên Đài còn đang ở trước mặt Thiên Long Thần Bảo chính là y.

- Các hạ là người Thiên Đài?

Đám người Thiên Long Thần Bảo trầm mặt, uống một chén rượu, trong thanh âm lộ ra vài phần hàn ý. Lời của đối phương không nghi ngờ đã đâm chọc vào chỗ đau của Thiên Long Thần Bảo. Lần trước, Mệnh Vận thành mở ra, Hầu Thanh Lâm được nhận định là người có được tư chất Hoàng Vũ, nếu như bất tử, năm mươi năm sau tất du ngoạn sơn thủy trên Hoàng tọa.

Năm mươi năm, đối với thành Hoàng mà nói, ngắn ngủi làm sao, rất nhiều Tôn giả cường đại dừng lại trong một cảnh giới năm mươi hoặc trên trăm năm đều cực kỳ bình thường. Mà người tiên tri lại tiên đoán Hầu Thanh Lâm trong năm mươi năm sau, du ngoạn sơn thủy tại Hoàng tọa, chứng đạo thành Hoàng, Thiên Long Thần Bảo không có khả năng truy cản kịp rồi. Cỗ thế lực Thiên Đài này tuy rằng quật khởi không lâu, nhưng lại là thế lực đầu tiên xuất hiện ba vị Hoàng Vũ cường đại.

Hơn nữa, không lâu trước, người đi tới Thiên Long Thần Bảo đánh chết cường nhân Tôn Vũ của bọn họ, vừa khéo cũng là Hầu Thanh Lâm.

- Ta cũng không phải người Thiên Đài, chỉ luận bàn một chút mà thôi.

Người này lãnh đạm nói một tiếng, lập tức đi đến trước một bàn rượu. Một bàn này chỉ có một người ngồi, còn mấy cái chỗ trống.

- Ta có thể ngồi ở đây không?

Người áo xám hỏi.

Lâm Phong cười, chìa tay tỏ ý:

- Tùy ý!

- Bằng hữu cảm thấy ta nói thế nào?

Người áo xám cười hỏi Lâm Phong.

- Tuyệt vời!

Lâm Phong cười nói, nâng chén với người áo xám, bản thân hắn là đệ tử Thiên Đài, đương nhiên không quen nhìn đám người Thiên Long Thần Bảo kia tự biên tự diễn. Vừa rồi, những người kia đàm luận về thiên tài Bát Hoang cảnh vẫn không nói đến Thiên Long Thần Bảo bọn họ. Lại không ngờ tới, những người này giống như sợ người khác bỏ quên Thiên Long Thần Bảo, liền thổi phồng thiên tài trong Thiên Long Thần Bảo. Nực cười đến cực điểm! Thiên tài chân chính, sớm muộn gì cũng được người biết đến, không cần thổi phồng.

Người áo xám và Lâm Phong nâng chén cụng một cái, trên gương mặt bình thường kia, mang theo ý kết giao, cười nói:

- Thiên Long Thần Bảo trong này tự mình khen mình, không cảm thấy thẹn. Thiên Long Hoàng du sơn ngoạn thủy ngôi Hoàng tọa đã không biết bao nhiêu năm, luận bối phận, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thấp hơn y rất nhiều. Nhưng cái sau lại vượt cái trước, hiện giờ, Hầu Thanh Lâm của Thiên Đài, một người một kiếm, giết vào Thiên Long Thần Bảo, Thiên Long Thần Bảo cũng không có người nào có thể ngăn. Vậy mà hiện giờ còn có mặt mũi ngồi đây thổi phồng, thật nực cười!

Y vừa dứt lời, trong tửu lâu lập tức đột ngột yên tĩnh trở lại, lặng ngắt như tờ. Người áo xám này nói chuyện, cũng không khỏi quá mức lớn mật rồi. Không chỉ có làm nhục Thiên Long Thần Bảo, còn đả động tới cả Thiên Long Hoàng, nói y thân là tiền bối lại không giỏi như hai Hoàng - Thạch Vũ.

Từng tia sát ý tràn ngập ra, chỉ thấy mấy người Thiên Long Thần Bảo chậm rãi đứng lên.

- Kẻ không biết thì không sợ, bất kính với Thiên Long Hoàng, tru sát!

Thanh âm rét lạnh truyền ra, người Thiên Long Thần Bảo phóng khí tức ra ngoài, bao phủ mọi người. Mà gần như đồng thời, người áo xám đứng dậy, kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm đám người Thiên Long Thần Bảo.

- Chỉ bằng các ngươi, nổi không?

Người áo xám hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ vô cùng, không thèm để người Thiên Long Thần Bảo vào mắt.

- Giết!

Người Thiên Long Thần Bảo từng bước bước ra, mặt đất nổ tung, khí phách khủng bố ngút trời, toàn bộ bàn rượu bên cạnh bùng nổ.

- Vù….!

Hàn quang nở rộ, kiếm khí tập kích mà đến, cực kỳ lạnh lẽo. Kiếm khí khủng bố tràn ngập, người áo xám đâm ra một kiếm, muốn giết người đoạt mệnh.

Một kiếm này nếu đánh tới phía người Thiên Long Thần Bảo cũng không hoàn mỹ, thậm chí còn có thể nói không có khả năng giết được người Thiên Long Thần Bảo. Bởi vì một kiếm này, đâm về phía Lâm Phong.

Vì y nhằm về phía Lâm Phong, cho nên một kiếm này, là một kiếm tất sát, khoảng cách gần như thế, kiếm quang chói mắt như thế, không thể nào né tránh.

Tại thời khắc này, mọi người đều ngây ngẩn cả người, cho dù cường giả Thiên Long Thần Bảo cũng vậy. Hướng kiếm của đối phương vậy mà lại là Lâm Phong, chẳng nhẽ những lời gã vừa mới nói, chỉ vì tiếp cận Lâm Phong? Như vậy, vì sao lại nhục nhã Thiên Long Thần Bảo để có thể tiếp cận Lâm Phong, thanh niên ngồi ở đó, là ai?

Không ai lại dự đoán được, một kiếm này lại trở thành một kiếm tất sát đối với Lâm Phong, cho dù bản thân Lâm Phong cũng không ngờ tới. Đối phương ngụy trang rất hoàn mỹ, không có lộ ra nửa điểm hơi thở ác ý đối với hắn, căn bản không thể nào phát hiện. Hơn nữa, gã cố ý chọc giận người Thiên Long Thần Bảo, thứ nhất vì để tiếp cận mình, thứ hai để chọc giận Thiên Long Thần Bảo, như vậy, gã liền có lý do rút kiếm, thuật ám sát hoàn mỹ, rất hiển nhiên, đối phương biết hắn là ai.

Bất kể mưu kế, hay bản thân một kiếm này, đều rất hoàn mỹ. Kiếm ra, Lâm Phong cảm giác một trận đau đớn. Yết hầu bị kiếm khí gây thương tích, giống như bị đâm rách, hủy diệt, hoàn mỹ đến không có bất kỳ biện pháp nào có thể phá giải.

- Kiếm tất sát!

Mọi người nhìn thấy một kiếm này, trong lòng đều nổ vang. Chuẩn bị lúc trước cùng bản thân một kiếm này tạo ra một thuật ám sát hoàn mỹ, rất đơn giản, nhưng trí mạng nhất!

- Aaaaaa!!!!!!!!!!

Lâm Phong hét giận dữ một tiếng, lấy hắn làm trung tâm, một cỗ ma phong kinh khủng cuốn lên, cái bàn nháy mắt vỡ tung, tửu lâu nổ tan, cuồng ma hét giận dữ, thiên địa biến sắc. Giống như có vô số ma đầu giết về phía đối phương, đánh lên kiếm của đối phương. Cuối cùng, làm cho đối phương chậm lại.

Nhưng mà, chỉ chậm một chút mà thôi, đối phương cầm kiếm thủ cực kỳ vững chắc, tâm giết người vô cùng kiên trì, mặc cho cuồng ma hét giận dữ, tuy bị chấn động hộc máu, nhưng mạng Lâm Phong, gã vẫn muốn.

- Sát thủ thật đáng sợ!

Mọi người đều bị một tiếng hét giận dữ của Lâm Phong chấn động đến run da đầu, nhưng kiếm trong tay đối phương lại vẫn có thể vững chắc như thế. Thật đáng sợ! Người này chuyên vì giết người mà sinh ra, đây mới thực sự là sinh sát thuật, không có thủ đoạn hoa mỹ, không có lực lượng cường đại, chỉ có một kiếm đoạt mệnh!

Bởi vì Lâm Phong mới vừa rồi là ngồi ở chỗ kia, bởi vậy, bước chân hắn cũng không thể bước ra, hắn không thể nhanh hơn một kiếm này. Tất cả thủ đoạn, đều chậm, khó giải.

- Ầm!

Tiếng bước chân truyền ra, mặt đất dưới chân Lâm Phong vỡ ra, đồng thời, thân thể Lâm Phong biến mất, trực tiếp biến mất trong tầm mắt mọi người.

- Làm sao có thể?

Mọi người vẻ mặt hoảng sợ, chẳng lẽ Lâm Phong còn có thể thuấn di hay sao?

- Xuy!

Một tiếng vang nhỏ vang lên, kiếm nhuốm máu, thân thể Lâm Phong lần nữa xuất hiện. Một kiếm kia, cuối cũng không thể tránh thoát, tuy nhiên một khắc mấu chốt nhất đó, hắn mạnh mẽ đạp mặt đất, làm thân thể chếch đi một chút, đồng thời dùng Vũ Hồn Ảnh, ẩn nấp thân thể. Cứ như vậy, tại trong nháy mắt quá ngắn kia, đối phương không có khả năng điều chỉnh phương hướng của kiếm.

Cho nên, một kiếm này chỉ đâm vào vai hắn, vừa rồi chỉ cần hắn không chếch đi, một kiếm đó đã đâm vào cổ họng hắn, đoạt mạng hắn.

- Hóa ra là Vũ Hồn Ảnh, nguy hiểm thật!

Mọi người chỉ cảm thấy trái tim gia tốc, cảnh tượng kinh hồn đó hấp dẫn chặt chẽ lấy tinh thần của bọn họ. Đám người đang ngồi gặp qua vô số chiến đấu, vốn nhìn đã quá quen thuộc. Song thời điểm một kiếm kia xuất ra, bọn họ lập tức bị hấp dẫn. Một kiếm kia cũng không quá hùng mạnh, nhưng lại quá mức kinh diễm, lóa mắt.

Mà Lâm Phong, hắn thế nhưng lại không chết, hắn còn sống, hắn trốn được một kiếm đoạt mệnh này.

Máu tươi như nước suối trào ra, vẻ mặt Lâm Phong vô cùng băng hàn. Đối phương chỉ sửng sốt một chút, kiếm lại lần nữa xoắn tới, muốn chém rách cả người Lâm Phong. Nhưng mà lúc này, bàn tay Lâm Phong đã khốn chế kiếm chặt chẽ, lực lượng kinh khủng tập trung toàn bộ vào trong bàn tay hắn. Đồng thời, lực lượng phong ma cũng phóng thích, phong ấn kiếm kia, cũng che lại thân thể mình, giữ chặt kiếm tại chỗ.

- Giết!

Quát lớn miệng tiếng, lực lượng thần niệm trong nháy mắt tản ra, Cung Khuyết mênh mông uy nghiêm, trấn áp vạn vật, bay thẳng tới mi tâm đối phương. Đồng thời, trong miệng của hắn phun ra kiếm sắc, trên người toàn bộ đều là kiếm khí, muốn tua nhỏ thân thể đối phương.

Buông tay ra, đối phương từ bỏ kiếm mình, bóng dáng lóe lên lui lại, nhanh như tia chớp, lập tức phóng lên cao, trực tiếp bỏ chạy. Một kích tuyệt sát như thế lại không thể giết chết Lâm Phong, y cũng chỉ trong nháy mắt đó lộ ra một chút đáng tiếc, sau đó bỏ chạy. Loại quả quyết này làm cho người ta cảm giác trong lòng rét lạnh, nếu bọn họ, chỉ thiếu chút nữa đã giết được đối phương, thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Bời vì tâm lý may mắn, nhỡ đâu có thể giết được.

Nhưng sát thủ kia không làm như vậy, sau khi phát hiện chuyện không thể tiếp tục, liền bứt ra, ngay cả kiếm cũng bỏ lại.

Lâm Phong thu hồi lực lượng thần niệm, quăng kiếm ra, trong con ngươi lộ ra sát ý băng hàn đến tận xương. Thật lâu rồi không có cách tử vong gần như thế! Hắn sơ suất bởi vì đối phương có tu vi giống như hắn, Thiên Vũ tầng năm. Một Thiên Vũ tầng năm, lại có thể đâm ra một kiếm tuyệt mệnh như thế, thiếu chút nữa đã lấy được mạng hắn.

- Đi? Đi không được!

Trong con ngươi Lâm Phong mang theo sát ý đến cực điểm, bước chân đạp xuống mặt đất, vết nứt mở rộng, thân thể hắn phóng lên cao, ngay cả thương thế đang đổ máu cũng không quan tâm. Người nọ, nhất định phải giết!

Bình Luận (0)
Comment