Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------------------
Một lúc sau, tất cả những người chung quanh đều lục tục rời đi. Đám người Thiên Đài cũng đã rời đi, hình như bọn họ cũng không lo lắng Lâm Phong lắm. Trên thực tế, Mộc Trần sư huynh đã biết sẽ xảy ra biến cố, nhưng hắn vẫn bố trí như vậy, hình như vị Đại sư huynh này rất tự tin với vị tiểu sư đệ đặc biệt của mình.
Tất cả mọi người trong Bát Hoang đều biết hôm nay sẽ diễn trận đấu giữa Thiên Đài Lâm Phong và Thiên Long Thần Bảo Long Đằng tại Kỳ Thiên Sơn mạch. Mà Thiên Long Thần Bảo lại dùng loại thủ đoạn đê tiện như vậy, nên chắc chắn phải có bàn giao, mà bàn giao như thế nào thì phải xem sự quyết đoán của Đại sư huynh.
- Thiên Long Thần Bảo, Thiên Đài, Lạc Thiên Các, Bắc Hoang cùng Tây hoang sẽ không còn yên bình rồi.
Y Nhân Lệ mỉm cười một cái, sau đó biến, hành động hôm nay của Thiên Long Thần Bảo và Lạc Thiên Các, đã cho Thiên Đài cái cớ khai chiến. Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, khiến cho cả cường giả Tôn Vũ hậu kỳ đều tham dự trong đó. May mà Vũ Hoàng, không có tự mình đặt chân vào trong chuyện này, bằng không thì giông tố đã thật sự kéo đến.
Khi Mọi người trong tiểu trấn kia thấy bóng người thanh tú rời đi, họ liền thấy hơi buồn. Họ không ngờ cái tên thanh niên đã từng trong tiểu trấn cùng bọn họ, lại là người đánh đánh bại đệ nhất thiên tài của Thiên Long Thần Bảo.
Mấy ngày sau, có một tin tức chấn động truyền ra, khiến cho Tây Hoang và Bắc Hoang chấn động. Sau khi Lâm Phong đánh bại Long Đằng, hắn đã bị nhưng cường giả của Thiên Long Thần Bảo ám hại, thậm chí suýt chết. Nhưng sau đó, Bạch Thu Lạc lại xuất hiện, chém thủ cấp Long Đằng, rồi lại muốn giết Lâm Phong.
Ngay sau đó, lại có người truyền ra tin tức, Thu Nguyệt Tâm Thu gia đã tu tình đạo. Khi nghe xong mọi người liền khiếp sợ, chẳng lẽ nào Thu Nguyệt Tâm quật khởi nhờ nó? Đương nhiên, càng có nhiều người đang nghĩ tới chuyện, Thiên Long yêu thể Long Đằng của Thiên Long Thần Bảo đã vẫn lạc, nhưng đã khiến cho Bát Hoang Cảnh có thêm hai yêu nghiệt, cùng nhau quật khởi.
Một người là người đã đánh bại Long Đằng, Lâm Phong. Nếu Thiên Long Thần Bảo không sử dụng thủ đoạn hèn hạ, Lâm Phong đã chém Long Đằng rồi. Mà người còn lại, chính là Thu Nguyệt Tâm. Tất cả mọi người đều thấy tiềm lực khủng bố của nàng, chỉ dùng không tới một năm, mà nàng ta đã từ Thiên Vũ tầng bảy bước vào Tôn giả, tốc độ tu luyện của nàng ta so với những yêu nghiệt kia còn kinh khủng hơn. Coi như nàng ta có tu tình đạo, tốc độ tu luyện cũng sẽ không mãnh liệt như vậy mới đúng.
Mà lúc này hai người đang được chú ý nhất Bát Hoang, bây giờ đang trong một dãy núi hoang vu. Bát Hoang Cảnh mênh mông vô tận, ngoại trừ một ít vùng ở gần các thành trì, tất cả đều là rừng núi hoang vu. Sau khi Lâm Phong liên tục đuổi theo Thu Nguyệt Tâm mấy ngày, nàng cũng chịu dừng lại. Sau đó hai người liền bắt đầu chữa thương.
Lúc này, Lâm Phong đang khoanh chân ngồi bên cạnh Thu Nguyệt Tâm, hắn đang cô đọng thần niệm. Bởi bì thần niệm cung khuyết bị thương nặng, nên mấy ngày nay hắn vẫn rất không thoải mái.
Bây giờ trong mi tâm hắn đang có từng sợi tơ kim sắc không ngừng rèn luyện thần niệm cung khuyết, khiến nó trở nên vững chắc. Hình dáng hiện tại của toà cung khuyết hoành tráng hơn không ít lúc trước. Lâm Phong bây giờ đang dựa theo phương pháp của Cùng Kỳ, để hoàn thiện cung điện. Do phải khắc hoạ hoa văn phức tạp hơn nên hắn chỉ làm hình mẫu ban đầu, khi lên cấp nữa thì hắn mới có thể tiệp tục khắc họa tỉ mỹ hơn. Mà Lâm Phong cũng không gấp mấy, thủ đoạn mạnh mẽ của hắn là công kích, nên thần niệm không cần quá lợi hại, chỉ cần có lực phòng ngự mạnh mẽ có thể chống đỡ công kích là được rồi. Bất tri bất giác, Lâm Phong đã chìm đắm trong chuyện rèn luyện thần niệm.
Khi ánh trăng chiếu nghiêng xuống, chiếu rọi trên người Thu Nguyệt Tâm, thì nó càng làm tôn lên vẻ đẹp của nàng. Dường như khí tức trên người nàng lúc này đã cường đại hơn không ít.
- Xì…
Đột nhiên có vài sợi sát khí tràn ra từ trên người Thu Nguyệt Tâm. Vết thương do một kiếm kia của Bạch Thu Lạc gây cho nàng cũng không quá đáng lo, nhưng sát khí trong đó đang ăn mòn thân thể nàng. Nếu lúc đó, nàng không có đóng băng thanh kiếm kia lại, Bạch Thu Lạc đã dùng sát khí bừa bãi tàn phá trong cơ thể nàng một phen, nàng ít nhất cũng trọng thương, thậm chí tử vong.
Khi Lâm Phong cảm nhận được cỗ sát khí kia, hắn mở mắt ra, nhìn Thu Nguyệt Tâm đang đứng lên dưới ánh trăng. Trong đôi mắt nàng khi nhìn hắn tựa hồ có vẻ hơi giãy dụa nhưng lại có chút hàn ý.
- Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?
Lâm Phong vừa chậm rãi đi về hướng Thu Nguyệt Tâm, vừa hỏi. Ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm hình như có vẻ né tránh ánh mắt của hắn, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra vẻ lạnh lùng pha chút sợ trong đôi mắt đó.
- Không có gì! Ngươi mau đi đi.
Thu Nguyệt Tâm quay sang nhìn ánh trăng, nhưng trong thanh âm của nàng lại lộ ra một chút lạnh lẽo và thê lương.
- Nếu không phát sinh chuyện gì? Vì sao nàng lại lạnh lùng với ta như vậy?
Lâm Phong tiếp tục đi lên phía trước, sau đó liền dừng lại cách Thu Nguyệt Tâm không xa.
- Chúng ta có quan hệ gì sao?
Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, nhìn Lâm Phong nói:
- Giữa chúng ta, tựa hồ xưa nay đều không có quan hệ gì. Người đã có thê tử và có cuộc sống của chính mình, hãy nên trân trọng nó. Mà ta lại là thiên kim Thu gia, ngươi muốn để ta làm tiểu thiếp của ngươi?
Khi Lâm Phong nghe được Thu Nguyệt Tâm chất vấn, thần sắc của hắn liền hơi cứng đờ. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm quá xa lạ, tựa hồ như một người khác.
- Nếu đã như thế, vậy vì sao nàng còn ra tay cứu ta?
Lâm Phong liền hỏi ngược lại.
- Dù sao thì trận chiến của ngươi và Long Đằng cũng liên quan đến ta. Mà bây giờ, ta đã tu tình đạo, nên phải chém tất cả tình cảm, ta đương nhiên phải chặt đứt với ngươi, ta cũng không muốn nợ ân tình ngươi. Vì lẽ đó nên ngươi không cần đi theo ta.
Âm thanh Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng mà kiên quyết, khiến Lâm Phong không biết phải nói gì. Sau đó Lâm Phong lại nhìn nàng thật kỹ, cái cỗ cảm giác xa lạ càng ngày càng mãnh liệt. Nên hắn liền thở dài một tiếng, nói:
- Bảo trọng!
Vừa dứt lời, Lâm Phong lấy ra cự kiếm phá không bay đi. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền biến mất trong bầu trời đêm.
Khi Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy bóng người Lâm Phong rời đi, trong khóe mắt nàng xuất hiện vài giọt nước mắt, có chút thống khổ quát:
- Tại sao, tại sao lại chọn ta?
- Ngươi lại động tâm rồi, ngươi đã quên, hắn đã có thê tử rồi sao, mà không chỉ có một vị. Hắn chỉ coi ngươi là thế thân của vợ hắn thôi, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy hắn cùng thê tử rồi, trong lòng hắn không có ngươi đâu.
Trong đêm tối, dường như có như đang có một thanh âm vang lên trong đầu Thu Nguyệt Tâm.
- Ngươi nói dối, ta không tin. Hắn không yêu ta, thì sao hắn lại vì ta mà giết vào Thu gia, chém Hiên Viên, quyết chiến Long Đằng.
- Hừ, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền nữa, nếu trong lòng hắn có ngươi, thì tại sao lại vì mấy câu nói của ngươi mà rời đi.
- Thật sao? Dù ngươi nói thế nào, ta cho ngươi biết, ta không quên hắn được. Mặc dù trong lòng hắn không có ta, nhưng trong lòng ta lại có hắn. Vì lẽ đó, nên ta không thể tu thành tình đạo được đâu, ngươi hãy buông tha hy vọng xa vời kia đi.
Thu Nguyệt Tâm giẫy giụa nói.
- Ngươi quên à? Nếu như ngươi không tu thành tình đạo, ta mượn tay ngươi giết hắn. Thu Nguyệt Tâm, ngươi phải biết, nếu như ngươi tiếp cận hắn, hắn nhất định sẽ không phòng bị.
Âm thanh ma mị đó lại vang lên, khiến cả người Thu Nguyệt Tâm run lên, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, giờ khắc này, trên mặt nàng không có nửa điểm lạnh lùng, mà chỉ có sự hoảng sợ.
Ngồi dưới đất, Thu Nguyệt Tâm liền chôn đầu trong hai đầu gối, dường như nàng đang thống khổ gào khóc. Vì sao lại như vậy? Vì sao trong thân thể của nàng lại có một âm thanh tà ác như vậy cư ngụ? Vì sao nó lại truyền thụ công pháp cho nàng, khiến nàng dần dần trở nên lạnh lùng.
- Tất cả đều là lỗi của ta. Lâm Phong. Nếu như ta không đố kị khi nhìn thấy ngươi cùng với thê tử, ta đã không bị nó thừa cơ chiếm lấy, ta cũng sẽ không tu luyện tình công, tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Thu Nguyệt Tâm cô độc gào khóc lóc, lúc này nàng đang có cảm giác tan nát cõi lòng.
- Hãy quên hắn đi, hãy vứt bỏ hết thảy đi, chỉ cần ngươi dựa theo chỉ dẫn của ta, ngươi sẽ trở thành cường giả tuyệt thế, khiến Bát Hoang khiếp sợ!
Thanh âm kia bắt đầu dụ dỗ.
- Không có tình cảm, dù cho ta có tu thành tuyệt thế cường giả thì làm sao? Trở thành chí cao Bát Hoang thì có ý nghĩa gì?
Thu Nguyệt Tâm lẩm bẩm nói nhỏ. Lúc này nàng đã hồn bay phách lạc, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ tự sát.
- Không…
Nhưng đúng vào lúc này, Thu Nguyệt Tâm liền chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt nàng liền lộ ra một vệt hàn quang:
- Ai nói không có ý nghĩa? Nếu ta tu thành cường giả đứng đầu Bát Hoang, ta có thể vì hắn mà chém tất cả kẻ địch của hắn.
- Đúng, chỉ cần ta tu thành tình đạo, ta có thể lát cho hắn một con đường bằng phẳng, ta có thể chém hết kẻ thù của hắn.
Vừa dứt lời, Thu Nguyệt Tâm liền bay lên trời, biến mất không biết tung tích.
Ba ngày sau, Tây Hoang liền truyền ra tin tức, có mười mấy vị Vũ Hoàng môn đồ Thiên Long Thần Bảo bị giết trong một ngày. Nhưng cũng chưa quá mức oanh động, dù sao thì chuyện Vũ Hoàng môn đồ bị người ta giết bên ngoài cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên gì. Nhưng sau đó năm ngày, lại có tin tức truyền ra, Thiên Long Thần Bảo lại có Tôn giả bị người ta chém. Mười ngày sau, Tây Hoang lại truyền ra tin tức, có sáu mươi tám vị Vũ Hoàng môn đồ của Thiên Long Thần Bảo bị người ta giết. Lần này, ánh mắt Bát Hoang Cảnh đều đã chú ý đến Thiên Long Thần Bảo. Không biết ai đang âm thầm trả thù đây? Chẳng lẻ Thiên Đài sao?
Mười lăm ngày sao đó, Tây hoang lại truyền ra một tin tức chấn động, nhưng lần này không liên quan đến Thiên Long Thần Bảo. Mà lại có quan hệ với Lạc Thiên Các! Thiên tài của Lạc Thiên Các, một trong thập đại yêu nghiệt, Bạch Thu Lạc đang bị một nữ tử truy sát. Song phương đã đại chiến một trận, mặc dù Bạch Thu Lạc đã đâm trúng đối phương mấy kiếm, nhưng chưa trí mạng. Mà Bạch Thu Lạc lại bị đối phương chém xuống một cánh tay. Khi tin tức này truyền ra, đã khiến cho mọi người vô cung khiếp sợ, một trong thập đại yêu nghiệt Bạch Thu Lạc, lại bị người ta chém một tay.
Sau đó không lâu, lại có tin tức truyền ra. Bạch Thu Lạc vẫn đang bị truy sát, cô gái kia không hề để ý thương thế, không tiếc tất cả truy sát Bạch Thu Lạc, nàng đã một đường truy sát từ Tây Hoang đến Hoang Vực. Chuyện này khiến cho mọi người trong chấn động lần nữa. Không biết cô gái nào mà lại chấp nhất như vậy, không tiếc hết thảy đều muốn tru diệt Bạch Thu Lạc!