Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------------------
Sau khi Thu Nguyệt Tâm giết xong tất cả những cường giả đó, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái. Nhưng trong ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, giống như nàng không quen biết Lâm Phong vậy.
- Xì...
Trong hư không đột ngột có một đạo mũi tên xuất hiện, bắn thẳng đến chỗ Thu Nguyệt Tâm. Nhưng uy lực của nó cũng không phải quá mạnh mẽ, nên Thu Nguyệt Tâm tùy ý bắt lấy mũi tên đó. Sau khi xem tờ giấy đính trên mũi tên, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo, nàng bóp nát tờ giấy thành bột phấn.
- Bạch Thu Lạc?
Khi mọi người nhìn thấy động tác Thu Nguyệt Tâm, họ đoán tờ giấy kia chíh là thư của Bạch Thu Lạc gửi.
Một lúc sau, Thu Nguyệt Tâm rời đi, mà Lâm Phong cũng lập tức bước theo sát. Sau khi đi một lúc, Thu Nguyệt Tâm đi tới một cái khách sạn, tìm một chỗ chỗ đặt chân.
Khách sạn tại Thiên Hư Cổ Thành tự nhiên hơn xa khác sạn ở Dương Châu thành, trước mỗi phòng trong khách sạn, đều có một cái hoa viên tràn đầy hoa thơm và tiếng chim hót. Trong tất cả các phòng đều có Tụ Nguyên trận, chuyên môn chuẩn bị cho võ tu, thậm chí có một số phòng còn có áo nghĩa. Nhưng tất cả những thứ này đều có giá cả khá đắt, tất cả đều dùng áo nghĩa tinh để thanh toán.
Thu Nguyệt Tâm chỉ chọn một chỗ thanh tĩnh để ở lại, mà Lâm Phong vẫn yên tĩnh đi sau lưng nàng. Thu Nguyệt Tâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Phong một chút, nói:
- Ngươi theo ta làm gì?
- Vì sao nàng phải truy sát Bạch Thu Lạc?
Lâm Phong không có trả lời câu hỏi của nàng, mà lại hỏi ngược lại một câu.
- Do hắn từng ám sát ta, nên ta truy sát hắn. Mà chuyện này có liên quan gì tới ngươi?
- Ta cho rằng ngươi sẽ không giải thích chứ?
Lâm Phong cười nhạt một tiếng.
- Nàng đã tu tình đạo, phải chặt đứt tất cả tình cảm, cần gì giải thích cho ta. Nàng căn bản không có trảm tình được đúng không? Nàng liên tục chém sáu mươi tám vị Vũ Hoàng môn đồ của Thiên Long Thần Bảo, sau đó lại truy sát Bạch Thu Lạc từ Tây Hoang đến Trung Hoang. Là bởi vì ta, đúng không?
Lâm Phong vừa chậm rãi nói vừa bước chân tới gần Thu Nguyệt Tâm.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó. Từ khi ta tu tình đạo, ta đã chặt đứt tất cả tình cảm. Còn chuyện ta giết người Thiên Long Thần Bảo và truy sát Bạch Thu Lạc, không hề có bất cứ quan hệ nào với ngươi.
- Vì sao ánh mắt của nàng lại né tránh ta? Nàng không dám nhìn ta ư?
Lâm Phong không hề để ý đến hàn ý cuồn cuộn trên người Thu Nguyệt Tâm, hắn vẫn bước tới phía trước. Thu Nguyệt Tâm không nói gì, nàng chỉ xoay người đi vào trong phòng. Thấy vậy, nên Lâm Phong cũng đi vào theo, nhưng Thu Nguyệt Tâm lại xoay người, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn đi theo ta, ta sẽ giết ngươi.
- Nàng cứ giết đi!
Lâm Phong tùy ý đáp, rồi từng bước đi tới gần nàng. Hàn ý trên người Thu Nguyệt Tâm càng ngày càng mãnh liệt, sau đó nàng liền quát lên:
- Đứng lại!
Nhưng Lâm Phong vẫn tỏ ra không để ý, mà cứ tiếp tục đi.
- Ta sẽ giết ngươi đó.
Khi Thu Nguyệt Tâm giơ bàn tay lên, một nguyệt nhận thê lương chiếu rọi trên người Lâm Phong.
- Nàng không cần do dự.
Lâm Phong cười yếu ớt một tiếng, sau đó tùy ý để cỗ hàn ý xâm nhập. Hắn vẫn một nụ cười hờ hững, lẳng lặng nhìn Thu Nguyệt Tâm.
- Xì...
Cái nguyệt nhận kia liền chém xuống cánh tay Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn không hề né tránh, hắn vẫn chậm rãi tiến lên.
Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm cứng đờ, sau đó nàng lại đột nhiên thu hồi nguyệt nhận đang chém xuống. Nhưng cái nguyệt nhận óng ánh kia vẫn cắt một vết thương trên da thịt Lâm Phong, máu tươi ào ào chảy ra từ trong đó. Nhưng Lâm Phong đã đi tới trước người Thu Nguyệt Tâm.
- Nàng không nỡ sao?
Lâm Phong cười nói, sau đó liền chầm chậm tới gần Thu Nguyệt Tâm. Trong ánh mắt của nàng liền lộ ra hàn ý, lạnh lùng quát:
- Đi.
- Nói cho ta biết đi. Rốt cục nàng đã có chuyện gì?
Giờ khắc này, Lâm Phong đã chắc chắn, trên ngườiThu Nguyệt Tâm, nhất định đã có chuyện xảy ra? Nên nàng dù rất không muốn, nhưng vẫn tu tình đạo.
Thấy Thu Nguyệt Tâm không trả lời, Lâm Phong liền đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng. Thu Nguyệt Tâm liền cứng đờ cả người, trong ánh mắt nàng nhìn Lâm Phong tràn đầy sát khí.
- Thả ra ta!
- Phong!
Một luồng năng lượng phong ấn khủng bố liền điên cuồng tràn vào cơ tư Thu Nguyệt Tâm. Khiến cho chân nguyên trong cơ thể nàng bị phong kín. Thu Nguyệt Tâm liền run rẩy cả người, trong ánh mắt của nàng dường như sắp khóc, nói:
- Thả ra!
Mà giờ khắc này, sức mạnh của nàng đã bị phong ấn, nên nàng không làm sao cử động được. Nàng chỉ cảm thấy Lâm Phong đang ôm thân thể của nàng ném lên trên giường.
- Lâm Phong, thả ta ra.
Trong thanh âm lúc này của Thu Nguyệt Tâm có mang theo vài phần cầu xin. Nhưng Lâm Phong không chỉ ném nàng lên giường, nằm đè lên thân thể của nàng. Trong con ngươi của nàng lúc này đang tràn ngập vẻ hoảng loạn, nhưng trên gò má của nàng lại có một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
- Nàng đã tu tình đạo, vì sao lại còn nhớ thương ta.
Thân thể Lâm Phong lúc này đang đè lên Thu Nguyệt Tâm, hai tay nâng gò má của nàng, làm cho đôi mắt của nàng nhìn hắn, nói:
- Ngày hôm nay, nàng không muốn nói thì cũng phải nói.
- Lâm Phong, thả ra ta được không?
Giọng của Thu Nguyệt Tâm gần như cầu xin nhìn Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lại đưa tay cởi quần áo nàng ra, khiến làn da mềm mại của nàng lộ ra hết. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của Thu Nguyệt Tâm.
- Nếu nàng không nói, ta sẽ làm thịt nàng. Một khí đã có bụi hồng trần, ta xem nàng làm sao có thể chặt đứt đoạn tình duyên này.
Trong ánh mắt Lâm Phong mang theo vài phần bá đạo, hoàn toàn khác vẻ yên tĩnh lúc trước. Hắn đang định bá vương ngạnh thương cung với Thu Nguyệt Tâm.
Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm lúc này vô cùng phức tạp, có chút tức giận pha một ít lo lắng, nhưng lại có phần chờ mong.
Nếu như nàng thật sự cùng Lâm Phong abc thì người kia có buôn tha cho nàng không nữa? Khi đó nàng sẽ trở thành người phụ nữ của hắn.
Thế nhưng, nàng làm sao có thể nói cho Lâm Phong biết, trong cơ thể nàng, còn xó một người khác!
- Tê…
Bàn tay Lâm Phong lúc này đã cởi quần áo tới rốn Thu Nguyệt Tâm. Giờ khắc này, ánh mắt Lâm Phong đã có thể nhìn thấy cái khe ở giữa hai con thỏ ngọc rung động lòng người trên ngực nàng, nội tâm Lâm Phong lúc này đang có một ngọn lửa thiêu dốt, khi nhìn thấy một màn như thế, hắn làm sao có thể không động tâm cho được?
- Ầm!
Đột nhiên có một luồng hàn khí từ trong cơ thể của Thu Nguyệt Tâm thoát ra, để Lâm Phong cảm thấy cả người lạnh ngắt, dường như huyết dịch và kinh mạch của hắn đều đã đông cứng. Giờ khắc này, trong ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm nhìn hắn trở nên lạnh lẽo, nhưng lại có chút xa lạ.
- Nguy hiểm!
Thân thể Lâm Phong đột nhiên run lên một cái, lập tức lăn xuống đất. Ngay sau đó liền có một tiếng oanh ca vang lên, cả cái giường đã bị phá tan. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm cũng đã đứng lên, nàng đột nhiên đánh về hướng Lâm Phong. Một cái nguyệt nhận khủng bố lập tức đánh trúng Lâm Phong, khiến cho thân thể của hắn đông lại.
- Ngươi không phải bảo ta giết ngươi ư!
Khóe miệng Thu Nguyệt Tâm trong liền nở một nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng nói. Giọng nói của nàng lúc này cực kỳ mê hoặc lòng người, nhưng trong mắt Lâm Phong lại có vẻ đặc biệt tà dị. Khí chất Thu Nguyệt Tâm triệt để thay đổi, nàng lúc này giống như một vị tuyệt thế cường giả, có thể chưởng khống tất cả.
- Ngươi là ai?
Vẻ mặt của Lâm Phong biến đổi nhìn chằm chằm đối phương. Nàng không phải Thu Nguyệt Tâm, lẽ nào Nguyệt Tâm bị người ta đoạt xác? Khi nghĩ tới khả năng đó, đôi mắt cũng Lâm Phong càng ngày càng lạnh lùng, một đạo kiếm khí khủng bố lập tức xé rách hư không.
- Xem ra tất cả những gì ngươi vừa nói đều dối trá. Ngươi vẫn không nỡ bỏ chết, ngươi hãy trở lại với ngươi thê tử đi!
Thu Nguyệt Tâm liền hơi cúi thấp xuống đầu, trong thanh âm của nàng lộ ra một tia thương cảm nhàn nhạt, đặc biệt thê lương. Khiến cho Lâm Phong phải run lên một cái, đây là Thu Nguyệt Tâm... Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?
- Lâm Phong, nói cho ta biết đi, có phải ngươi cho ta là kẻ thay thế thê tử của ngươi không?
Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt u oán nhìn Lâm Phong. Sau đó nàng liền chậm rãi đi về Lâm phía Phong. Thu Nguyệt Tâm liền ngồi xuống sửa sang lại quần áo cho Lâm Phong. Nhưng ngay lúc đó, một luồng hàn khí liền đóng băng thân thể Lâm Phong. Trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm chỉ có sự lạnh lùng.
Một cái nguyệt nhận óng ánh liền xuất hiện, khi Thu Nguyệt Tâm định chém xuống Lâm Phong.
- Nếu như hắn chết, ta sẽ tự sát.
Một thanh âm đột ngột vang lên từ trong miệng Thu Nguyệt Tâm. Cái nguyệt nhận trong hư không liền dừng lại.
- Ngươi không phải Nguyệt Tâm?
Vẻ mặt Lâm Phong trở nên cứng ngắc. Tại sao lại như vậy? Làm sao lại có hai Thu Nguyệt Tâm, một người lạnh lùng muốn giết hắn, một người lại có thể vì hắn mà chết!