Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1241 - Chém

Chém Chém viptruyenfull.com

Người dịch: Muỗi

Biên: Hám Thiên Ma Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

----------------------------------------

- Dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng thì làm sao?

Lâm Phong lạnh lùng đáp, sau đó quét nhìn tên cường giả kia một chút, hắn nói.

- Hắn là hậu duệ của Vũ Hoàng, vậy ngươi cũng là hậu duệ của Vũ Hoàng sao?

Vừa dứt lời, có một đạo kiếm quang đánh đến mi tâm cường giả kia trong nháy mắt. Ánh mắt người kia trở nên ngây dại, hắn đã bị Lâm Phong chém chết. Khi thấy cảnh đó, trên trán Tề Thiên Thánh xuất hiện vài giọt mồ hôi. Vừa nãy, khi một kiếm kia của Lâm Phong lướt qua, hắn đã cảm nhận được cái chết đã thật sự đến gần hắn. Lúc này, hắn mới ý thức được, Lâm Phong thật sự dám giết

hắn.

- Ta không thể chết được!

Sắc mặt Tề Thiên Thánh càng thêm trắng bệch, hắn là dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng, một trong thập đại yêu nghiệt, nên tương lai của hắn đã định trước vô cùng tươi sáng, hắn là người thừa kế Tề gia, tiền đồ óng ánh như vậy, hắn tại sao có thể chết được. Mà còn chết dưới tay kẻ hắn đã từng xem thường, Lâm Phong.

- Giết, giết hắn cho ta!

Nghĩ tới đó, Tề Thiên Thánh nổi giận gầm lên một tiếng.

- Hả?

Khi nghe Tề Thiên Thánh nói thế, đôi mắt Lâm Phong cứng đờ. Tề Thiên Thánh đang nói chuyện với ai vậy? Sau khi hắn phóng thần niệm ra, hắn cảm giác được một luồng cảm giác nguy hiểm. Sau đó Lâm Phong bỗng nhiên xoay người, bổ ra một kiếm về phía hư không. Một kiếm này ẩn chứ uy lực cực kỳ đáng sợ, gần như có thể khiến cho không gian bị xé rách.

- Ầm ầm.

Sau đó Lâm Phong thấy một bóng người nhanh chóng thối lui, trong đôi mắt của hắn đột nhiên lóe lên một đạo hàn mang lạnh lẽo.Thân thể hắn nhảy một cái bay lên trời, Thiên kiếm vững vàng khóa chặt cường giả đó, chém ra một phát nữa.

- Diệt!

- Xì, xì, xì…

Khi thấy một kiếm kia, vị cường giả hòa vào trong không gian, nhưng Thiên kiếm cũng lập tức bám theo hắn.

- A…

Sau đó có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể người nọ cũng hiện ra. Hắn ta khoác trên người một bộ trường bào hắc sắc, mà khí tức của hắn cũng vô cùng khủng bố.

- Oanh ca.

Dư uy một kiếm kia đánh xuống mặt đất, xé tan đại địa. Sau đó có mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên của mấy người né tránh không kịp, mà bị kiếm quang kia làm bị thương.

- Một kiếm kia thật đáng sợ. Bảo kiếm của Vũ Hoàng không cần Lâm Phong khống chế. Chỉ cần hắn hơi động ý nghĩ một chút, đã có thể phát động công kích.

Vào lúc này, mọi người mới cảm thấy uy lực của Thiên kiếm mạnh cỡ nào. Nhưng họ cũng vô cùng bất ngờ, vì cái tên cường giả mặc áo bào đen kia lại không bị một kiếm kia giết chết. Nếu hắn có thể sống sót trước một kiếm có thể miểu sát Tôn Vũ trung kỳ, thì hắn rõ ràng là một vị Tôn chủ.

- Tề Thiên Thánh quả thật ngu xuẩn!

Khi mọi người nhìn thấy sắc mặt trắng xám của Tề Thiên Thánh, bọn họ thầm mắng một tiếng. Đáng lẽ, vị Tôn chủ kia đã lại gần Lâm Phong, nhưng bởi vì hắn sợ chết mà hô lên. Nên mới khiến cho Lâm Phong chú ý, bằng không thì Lâm Phong đã bị lão yêu quái kia đánh lén rồi.

- Hừ, Tề gia rất bá đạo!

Vào lúc đó, Vấn lão thái gia hừ lạnh một tiếng, tựa hồ lão phi thường không thích vị cường giả mặc áo bào đen kia. Nhưng chỉ cần hơi động não, mọi người hiểu rõ tại sao Vấn lão thái gia lại tỏ ra như vậy. Tề gia cử một vị Tôn chủ ẩn nấp trong bóng tối, điều này nói rõ cái gì? Vừa nãy, trong đám người ra tay với Vấn gia, có phần của Tề gia.

- Đội hình thật mạnh.

Ánh mắt Lâm Phong hướng Tề Thiên Thánh.

- Tiểu tử, nghe ta nói vài câu đã!

Cái tên Tôn chủ của Tề gia mở miệng nói. Tuy sức mạnh huyết mạch có thể khôi phục phần bị chặt đứt. Nhưng lại không thể hoàn toàn khôi phục vết thương do Thiên kiếm gây ra. Vào lúc này, Lâm Phong đang nhìn về hướng vị Tôn chủ kia.

- Ngươi có thiên phú dị bẩm, tương lai có thể chứng đạo thành Vũ Hoàng. Tề Thiên Thánh dù sao cũng là dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng, nếu như ngươi giết hắn, Tề gia cũng không tha cho ngươi đâu, ngươi cần gì phải vì nhất thời sảng khoái, mà làm cho mình có kẻ thù mạnh như vậy.

Âm thanh vị Tôn chủ kia vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có một tia uy hiếp nhàn nhạt. Hắn đang định dùng chiến thuật cây gậy và củ cà rốt, khuyên Lâm Phong không nên vì Tề Thiên Thánh mà đánh mất tương lai tươi sáng. Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn chằm chằm Tề Thiên Thánh.

- Võ đạo là một con đường không có đường về, nếu muốn leo đến đỉnh cao, phải trải qua cửu tử nhất sinh. Nếu ta mà sợ mấy cái uy hiếp của lão, nếu như ta không dám giết người muốn giết ta, cần gì phải chứng đạo thành Vũ Hoàng! Nếu như vậy, thà về quê chăn bò sướng hơn.

Lâm Phong chậm rãi nói, trên con đường võ đạo, nếu như cứ lo trước sợ sau thì còn nói gì chuyện nghịch thiên cải mệnh. Mà cho dù hắn không giết Tề Thiên Thánh, Tề gia sẽ bỏ qua cho hắn sao? Chỉ báo thù không mãnh liệt như khi giết Tề Thiên Thánh mà thôi.

Khi Tôn chủ kia cảm nhận được sát ý trên người Lâm Phong, đôi mắt hắn đột nhiên gian biến đổi, lạnh lùng nói:

- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ngươi không nên vì nhất thời sảng khoái mà giết Thiên Thánh. Coi như ngươi không chết, thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi cũng sẽ chết!

- Xì…

Khi âm thanh của người kia vừa dứt, Lâm Phong chém ra một kiếm.

- Không!

Tề Thiên Thánh điên cuồng hét lên một tiếng, sắc mặt vốn trắng bệch như tờ giấy của hắn lại càng thêm trắng. Sau đó hắn nhắm mắt lại, nhưng hắn lại phát hiện ra hắn không chết, chỉ một một cánh tay mà thôi. Sau đó hắn mở mắt ra, nhìn về phía Lâm Phong. Trong ánh mắt Lâm Phong nhìn hắn, tràn đầy sự đùa cợt, giống như xem hắn là một thằng hề vậy.

- Ngươi dám.

Vị Tôn chủ kia kia quát to một tiếng. Sau đó hắn thấy Lâm Phong giơ kiếm lên một lần nữa. Thời khắc này, trái tim tất cả mọi người đều đập thình thịch. Liệu Lâm Phong, có dám chém hay không?

- Lão già kia, lão dám lấy thân nhân bằng hữu ra uy hiếp ta, ta sẽ cho lão thấy.

Sát khí trên người Lâm Phong lập tức dâng trào, hắn chậm rãi chém xuống. Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, theo sát từng động tác của hắn.

- Ngươi dám giết ta sao?

Tề Thiên Thánh điên cuồng hét lên một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Bây giờ ta sẽ giết ngươi!

Đáp lại Tề Thiên Thánh, một âm thanh lạnh như bằng, ngay sao đó một kiếm chém xuống, những tiếng ầm ầm vang lên, Thiên Kiếm va chạm với dấu ấn của cường giả trên người Tề Thiên Thánh. Nhưng khi cái kia dấu ấn kia còn chưa tới kịp phát uy đa bị nuốt mất.

Sau đó mọi người nhìn thấy bóng người Tề Thiên Thánh hoàn toàn biến mất. Rốt cục Lâm Phong vẫn chém xuống, hắn không thèm để ý đến uy hiếp của vị Tôn chủ kia và Tề gia.

- Người điên!

Vào lúc này, mọi người chỉ cảm thấy cái bóng người cầm kiếm đang đứng ngạo nghễ kia đúng là kẻ điên. Ngay cả dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng mà hắn cũng dám giết. Họ thật sự rất khâm phục dũng khí của Lâm Phong, như lại cảm thấy tiết cho hắn, vì sau này hắn phải đối mặt với sự trả thù của Vũ Hoàng gia tộc.

Ngay khi mọi người còn đang chấn động, Lâm Phong lại bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Số tài sản cũng những Tôn giả kia và Tề Thiên Thánh không nhỏ. Trong đó chắc chắn sẽ có một đống áo nghĩa tinh, áo nghĩa mảnh vỡ, công pháp, thần thông võ kỹ, Thánh văn, Thánh khí,...

- Ca!

Khi thấy Tề Thiên Thánh bị giết, Tề Kiều Kiều bi thống hô một tiếng, mà sắc mặt nàng cũng trở nên trắng bệch. Tất cả đều do nàng, nếu nàng không đi trêu chọc Lâm Phong, tì Nhị ca của nàng cũng đã không bị Lâm Phong giết chết!

Khi thấy Tề Kiều Kiều đang khóc, Lâm Phong nhìn về phía Tề Kiều Kiều, sao đó hắn chậm rãi bước về phía nàng.

- Lâm Phong!

Khi thấy như thế, vị Tôn chủ kia nổi giận gầm lên một tiếng. Lâm Phong đã giết Tề Thiên Thánh còn chưa đủ hay sao? Mà còn muốn động đến Tề Kiều Kiều?

- Ân oán không liên can đến người nhà, ngươi đừng quên mình là đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng!

Vị Tôn chủ kia lạnh lẽo quát lên. Nhưng Lâm Phong không hề để ý, chỉ thản nhiên nói:

- Đây chính là chuyện buồn cười nhất, ta nghe được trong ngày hôm nay.

Mà mọi người cũng đều trào phúng nhìn vị Tôn chủ kia. Vừa nãy, hắn còn nói sẽ động đến thân nhân bằng hữu của Lâm Phong, mà hiện tại lại nói ân oán không liên can đến người nhà, quả thực buồn cười, cái này đúng là tự lấy đá đập chân mình.

- Đương nhiên, ta ra muốn cảm tạ sự nhắc nhở của ngươi. Ta vốn định chém Tề Thiên Thánh là được rồi, nhưng suýt quên các ngươi rất vô sỉ. Nên trước khi ta chết, ta sẽ giúp Tề gia chăm sóc nàng thật tốt. Nếu như Tề gia các ngươi làm ra một chút chuyện gì đó khiến ta không vui, ta sẽ “Chăm sóc” nàng tốt hơn nữa.

Sau đó Lâm Phong đặt kiếm trên cổ Tề Kiều Kiều, đúng như hắn nói. Ban đầu hắn chỉ định giết Tề Thiên Thánh, nhưng khi đối phương dùng thân nhân bằng hữu của hắn để uy hiếp hắn, hắn không thể không có phương án dự phòng. Nếu nhú Tề gia thật sự làm ra chuyện gì đó, hắn nhất điều sẽ hối hận cả đời. Vì lẽ đó, nên trong tay hắn nhất định phải có một thứ gì đó có thể uy hiếp đến Tề gia. Mà Tề Kiều Kiều chính là muội muội của Tề Thiên Thánh, cũng là dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng, nàng là một ứng cử viên rất phù hợp.

Vào lúc này, đôi mắt Tề Kiều Kiều cũng chuyển thành đỏ đậm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phong. Thế nhưng Lâm Phong vẫn hồn nhiên nói:

- Không cần nhìn ta như vậy? Trong lòng ngươi phải biết rất rõ tại sao ta làm như vậy chứ, ai ép ta tới mức này?

Tất cả mọi người đều biết đáp án, nếu Tề Thiên Thánh chiến không bảo cường giả Tôn Vũ trung kỳ giết Lâm Phong, Lâm Phong sao lại trở nên điên cuồng như thế? Tất cả chỉ là nhân quả, đều do Tề Thiên Thánh tự tìm lấy!

Bình Luận (0)
Comment