Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------------------
Tuyết Nguyệt quốc tuy có thể xem là một tiểu quốc nhưng nó vẫn phải phụ thuộc vào Long Sơn đế quốc, khu vực biên giới của nó đã từng là một vùng đất rộng lớn, nhưng đối với Lâm Phong bây giờ khác rồi, cảm giác đó cũng không còn nữa.
- Đoàn Nhận Thiên Nhai, Đoạn Nhận thành.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn tòa thành nhìn từ xa, nơi giáp giữa Ma Vực quốc và Tuyết Nguyệt quốc.
- Tuyết Nguyệt quốc, ta đã trở về!
Trên mặt Lâm Phong lộ vẻ từng nét tươi sáng dần, hắn điều khiển cự kiếm bay nhanh đến Đoạn Nhận thành, trên Đoàn Nhận Thiên Nhai thủ vệ đứng rải rác, bọn họ ngẩng đầu nhìn về cự kiếm đang trên không kia mà trong lòng không khỏi sợ hãi, suy nghĩ rằng phía trên đó là một cường giả vô cùng khủng bố.
- Người không nhiều lắm, nguyên do hẳn thái tử Ma Việt quốc đã dặn qua nên hai quốc trong lúc đó khẳng định không có chiến sự gì đi.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, bay qua Đoạn Nhận Thiên Nhai đến Đoạn Nhận thành được xây dựng vô cùng to lớn.
Giờ phút này bên trên thành có một nhóm thiết huyết giáp sĩ, bọn họ mặc áo giáp Xích Huyết, hẳn là quân đoàn Xích Huyết đi.
- Ai!
Đám người nhìn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cự kiếm trên không, chỉ thấy một thanh niên bạch y nhàn nhạt đứng nơi đó, tóc dài phiêu dật, anh tuấn tiêu sái.
- Thanh niên đó thật khủng bố, thực lực Tuyết Nguyệt quốc hiện nay có thể so với một đế quốc hạ phẩm, nhiều thanh niên mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ không thể nào có thể có thanh niên mạnh mẽ như vậy đi!
Rất nhiều người hiếu kì cùng hoài nghi trong lòng, chỉ một ánh mắt của thanh niên đang đứng trên đó cũng làm cho bọn họ có cảm giác mình bị nhìn thấu.
Bên trên thành lầu có một người dường như mặc áo giáp hoàng kim xích sắc, đầu đội mũ tướng quân chói lóa, uy phong lừng lẫy, khi người đó ngẩng đầu lên nhìn bóng người trên cự kiếm thì thân thể không ngừng run rẩy.
- Một đôi mắt rất đẹp!
Ánh mắt Lâm Phong ngây ra, cặp mắt kia mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc vô cùng.
Mọi người lập tức nhìn thấy tướng quân đem mũ giáp trên đầu lấy xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài xõa xuống, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia cười nhạt, một cô gái thật đẹp, còn có anh khí ngời ngời.
Trên mặt Lâm Phong cũng hiện lên một nụ cười xán lạn, cự kiếm gào thét một tiếng thì bóng người phía trên nó đã xuất hiện bên trên thành, hắn tựa như tia chớp làm mọi người đều không kịp phản ứng.
“Leng keng…”
Từng chuôi trường thương phát ra hàn quang câu hồn đoạt phách được rút ra, các quân sĩ phía sau nữ tướng quân tay nắm chặt nó, mũi thương lộ ra khí thế sắc bén.
- Buông xuống!
Một đạo âm thanh gầm vang lên, phát ra từ phó tướng bên cạnh nữ tướng quân, đó là một người đàn ông trung niên, âm thanh của ông tràn đầy uy nghiêm khiến cho đám quân sĩ run lên, lập tức hạ trường thương xuống nhưng ánh nhìn của từng người vẫn sắc bén như trước, ghim chặt vào Lâm Phong.
- Trở về rồi!
Liễu Phỉ ôn nhu nói, giờ khắc này trong con ngươi của nàng tràn đầy vẻ anh khí, phong hái hiên ngang, từ lâu nàng đã không còn là thiếu nữ suốt ngày gào khóc trong hoàng cung nữa, nàng đã dần dần đi ra khỏi sự đau thương mất mát của ngày xưa.
Lâm Phong khẽ gật đầu:
- Làm sao lại đến nơi này?
- Đứng ở vị trí ngày xưa của phụ thân cũng xem như để nhớ lại kí ức, nơi này có quá nhiều kỉ niệm, đã từng có phụ thân, mấy vị thúc thúc cùng với bóng hình của ngươi!
Liễu Phỉ cười nói, Lâm Phong vẫn là biểu tượng, nhân vật tượng trưng của Tuyết Nguyệt quốc, Tuyết Nguyệt Quân Vương, người muốn tới nơi này làm tướng quân cũng chỉ đơn giản là nói một câu thôi, tự nhiên cũng không có ai ngăn cản cả!
Lâm Phong cười khổ, đưa tay hướng về Liễu Phỉ nói:
- Theo ta trở lại!
Đôi mắt nàng khẽ cụp xuống, trong đôi mắt dường như có vài phần ướt át nhưng kèm theo đó là nụ cười tươi sáng.
- Ừm!
Hơi nghẹn ngào gật đầu, khi nàng ngẩng lên nhìn Lâm Phong lần thứ hai thì vẻ mặt và ánh mắt cũng chỉ còn lại sự tươi sáng, rực rỡ.
Duỗi bàn tay tinh tế ra nắm lấy tay Lâm Phong, Liễu Phỉ lấp tức bước lên cự kiếm cùng hắn.
Âm thanh gào thét cuồn cuộn lại truyền đến lần thứ hai, cự kiếm liền hướng về hư không phóng đi.
- Tướng quân!
Tướng sĩ la lên, lập tức phó tướng quay người hướng về bọn họ khoát tay áo một cái.
“Phốc đùng!”
Chỉ thấy người đàn ông trung niên mặc áo giáp kia quỳ một chân trên đất ngóng nhìn về bóng hai người đã đi xa.
- Qùy xuống!
Phó tướng lớn tiếng quát, ánh mắt những tướng sĩ dại ra rồi không rõ vì sao nhưng bọn họ vẫn phục tùng mệnh lệnh, một âm thanh chỉnh tề phát ra, tất cả đều quỳ một chân trên đất.
- Lâm Phong tướng quân sẽ chăm sóc tốt cho Liễu tướng quân!
Phó tướng lẩm bẩm nói nhỏ, lời nói lại khiến cho thân hình đám người đột ngột run lên, một cái tên đơn giản nhưng lại giống nhưng lại giống như một tia chớp đánh vào đầu bọn họ khiến thân thể mỗi người đều run lên mạnh mẽ!
Lâm Phong tướng quân, thanh niên kia là Lâm Phong tướng quân, hắn là thần thoại của Tuyết Nguyệt!
- Chẳng trách Liễu Phỉ tướng quân theo hắn dễ như vậy, nguyên lai đó là Lâm Phong tướng quân, hắn vẫn như trong lời đồn, tuấn dật, trẻ tuổi!
Đám người nhìn theo hướng bóng ngườ đã biến mất từ lâu mà cảm thấy thất vọng cùng mất mát, bọn họ đã quên chào hỏi Lâm Phong tướng quân một tiếng.
Bên trên cự kiếm đang lao vào tầng mây Liễu Phỉ đã trút đi một thân quân trang, lộ ra một vóc dáng ma quỷ, bây giờ nàng đã không còn tính cách nóng nảy như lần đầu tiên gặp Lâm Phong nữa mà chỉ còn lại vẻ e thẹn, thục nữ.
- Phỉ Phỉ, vóc dáng rất khá a!
Lâm Phong nhìn Liễu Phỉ đã cởi bỏ áo giáp, đùa với nàng, trong ánh mắt mang theo ý cười yếu ớt.
Liễu Phỉ trợn mắt nhìn hắn, nhưng cũng ngay lập tức bật cười.
- Lâm Phong, ngươi vẫn còn nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?
- Sao lại không nhớ rõ chứ, ta khi ấy suýt chút nữa bị ngươi dùng một mũi tên giết chết rồi!
Lâm Phong nhún vai nói, cũng còn may lúc đó hắn chạy nhanh.
- Ai bảo ngươi háo sắc như vậy chứ, cư nhiên lại dám nhìn trộm ta lúc tắm!
Liễu Phỉ nhớ tới tình huống ngày xưa họ gặp nhau mà cảm thấy lòng ấm áp, còn trẻ mới là khoảng thời gian trong sáng, thuần khiết nhất.
- Ta khi nào thì nhìn trộm ngươi tắm rửa, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, huống hồ ngươi lúc đó đang tu luyện trong nước, làm sao ta có thể nhìn thấy gì.
Lâm Phong không chịu thua giải thích cho mình.
- Hừ, vậy lần thứ hai ở suối ngươi dám nói bản thân không chiếm tiện nghi của ta?
Liễu Phỉ trừng mắt nhìn Lâm Phong, gia hỏa này bị nàng đánh qua rồi lại tới bao thù, lại ôm nàng để chiếm tiện nghi, đoạt đi động phủ tu luyện của nàng, để nàng ở bên ngoài, nhớ đến lúc đó nàng cũng đã tức giận không ít.
- Đều là người của ta thì chiếm chút tiện nghi có tính là gì!
Lâm Phong hơi mặt dày vô sỉ mà nói.
- Ai là người của ngươi.
Liễu Phỉ nghe Lâm Phong nói liền trừng mắt nhìn hắn, nhưng tâm nàng đang nhảy lên, có cảm giác đứng không vững, một nữ tướng quân hiên ngang anh dung mà giờ phút này lại có vẻ mặt ngượng ngùng, e ngại.
- Thật sự không sao?
Lâm Phong cười cười nhìn Liễu Phỉ, hắn đã thấy nàng trừng hắn nhưng sau đó lại cúi đầu xuống.
- Ngươi khốn nạn!
Liễu Phỉ không dám ngẩng đầu lên mà đạp một phát thật mạnh lên chân Lâm Phong khiến cho hắn đau đến cắn răng, nàng có cần phải tàn nhẫn đến thế không.
- Ngươi có thể làm khó dễ ta!
Lâm Phong cười nói rồi ôm lấy thân thể Liễu Phỉ, nàng mạnh mẽ giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay Lâm Phong được, mặt đã chuyển sang màu hồng, sau một lát mới trở lại được bình thường, nàng lẳng lặng dựa vào lòng Lâm Phong, ánh mắt ôn nhu như nước, đã nhiều năm rồi mới lại có cảm giác dựa vào người khác.
- Đều qua rồi!
Lâm Phong vỗ nhẹ lên vai Liễu Phỉ, Liễu thúc thúc giao Liễu Phỉ cho hắn nhưng hắn lại để nàng phải cô đơn mấy năm, trong lòng Lâm Phong cũng có chút hổ thẹn, nhưng bây giờ Liễu Phỉ cũng đã vượt qua lằn ranh kia, hơn nữa nàng cũng yêu thương mình, nếu đã như vậy thì việc Lâm Phong hắn phải chăm sóc tốt nàng.
Mọi chuyện trước đây chỉ như mây khỏi, nên để nó vào quá khứ thôi, những va chạm hay cọ xát khi trước giờ đã trở thành những hồi ức ấm áp.
Cự kiếm với tốc độ khủng bố trong nháy mắt đã vượt qua một toàn thành, Lâm Phong ngồi trên cự kiếm ôm Liễu Phỉ trong ngực, thế giới hai người như ngăn trở cả những luồng gió đang gào thét vụt qua, hai người phóng tầm mắt ra xa mà thảnh thơi ngắm phong cảnh.
Trong đôi mắt Liễu Phỉ mang theo ý cười ấm áp, bao nhiêu năm qua nàng chưa có được cảm giác ấm áp như hôm nay, nàng từng cho rằng Lâm Phong đã quên đi mình, hay lời giao phó của phụ thân hắn không hề để trong lòng nhưng Liễu Phỉ cũng không trách Lâm Phong, dù sao nàng đối với Lâm Phong chả tính là gì, nếu có cũng chỉ là một người kiêu căng và hơi ích kỉ thôi.
Vì vậy nếu như Lâm Phong không mở miệng nói thì nàng vẫn sẽ duy trì khoảng cách giữa họ, có lẽ sẽ vĩnh viễn chờ đợi ở Đoạn Nhận thành làm bạn với những công việc của phụ thân, những thứ từng là ý tưởng của nàng.
Nhưng khi Lâm Phong đưa tay ra thì trái tim của nàng lại bị xúc động đến lợi hại, bản thân nàng không hề nghĩ đến người ấy sẽ không chút do dự gì mà vươn tay ra như thế.
Giờ khắc này trong lòng nàng chỉ còn lại sự ấm áp.
- Hoàng Thành trước đây kìa!
Lúc này Liễu Phỉ nhìn về một phương hướng bên dưới, nơi đó ngày xưa là Hoàng Thành, bây giờ vẫn phồn hoa như trước nhưng đã không còn vinh quang huộc về nó nữa rồi.
- Hả?
Nhưng vào đúng lúc này Lâm Phong khẽ nhíu mày, hắn thấy bên trên Hoàng Thành có một bóng người đang bay, khí tức người này mênh mông, vô cùng cường thịnh khiến cho những người bên dưới muốn nằm rạp xuống.
- Tôn Vũ!
Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, nhìn về phía Liễu Phỉ hỏi:
- Phỉ Phỉ, Tuyết Nguyệt quốc khi nào thì xuất hiện Tôn giả rồi?
- Ngươi nói đó là Tôn giả sao?
Thần sắc Liễu Phỉ run lên, Tôn giả tuyệt đối là một nhân vật vô cùng khủng bố.
- Ta đi Đoạn Nhận thành đã một năm, ta cũng không biết tất cả mọi chuyện bên này, nhưng hẳn không thể có Tôn vũ mới đúng, dù cho có cũng phải ở trong hoàng cung Dương Châu thành!
Liễu Phỉ đáp.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hơi suy nghĩ, cự kiếm nhất thời gào thét bay nhanh về phía Tôn giả kia.
Tôn giả ngẩng đầu nhìn thanh cự kiếm đang tiến về phía mình với tốc độ cực nhanh, đôi mắt chợt lóe lên tia phong mang.
- Thật nhanh!
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lâm Phong cùng Liễu Phỉ bên trên cự kiếm, một người Thiên Vũ tầng tám, người còn lại chỉ là tép riu Huyền Vũ Cảnh.
- Các hạ là từ đâu tới Tuyết Nguyệt quốc?
Lâm Phong lãnh đạm hỏi một tiếng làm cho Liễu Phỉ quay đầu lại nhìn hắn đầy kinh ngạc, đối mặt với Tôn giả mà ngữ khí nói chuyện của Lâm Phong vẫn mạnh mẽ như thế.
- Ngươi đang nói chuyện với ta?
Ánh mắt Tôn giả hiện lên ý cười cùng tiếng cười gằn, bên trong tiểu quốc này người có Thiên Vũ cấp cap đã ít chứ đừng nói đến Tôn giả như hắn, hắn có thể muốn làm gì thì làm.
- Phí lời!
Lâm Phong cảm nhận được sự khinh miệt cùng thản nhiên của đối phương mà hừ lạnh một tiếng.
- Khẩu khí thật lớn a, lưu lại kiếm này cùng với nhẫn trữ vật của ngươi, cả thiếu nữ này nữa, còn ngươi cút đi!
Trên người Tôn giả phát ra khí tức khủng bố cuồn cuồn nhào đến Lâm Phong, cái khí tức mạnh mẽ này khiến Liễu Phỉ không thở nổi, nàng cảm thấy ngột ngạt đến cực hạn, Tôn giả thật đáng sợ!