Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------------------
Liễu Phỉ nở nụ cười yếu ớt nhìn ẻ mặt khiếp sợ của mọi người mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lúc đó nàng cũng bị dọa cho kinh ngạc hồi lâu mới bình phục lại được, không ai có thể ngờ được Lâm Phong hắn lại có thể giẫm đạp lên những Tôn giả trong truyền thuyết kia.
Sau khi hoàn hồn lại mỗi một người bọn họ đều quay sang nhìn Lâm Phong với vẻ mặt mang thần sắc quái lạ, tiểu tử này đã vậy mà còn lợi hại quá thể đáng như vậy luôn sao?
Đoàn Hân Diệp nhẹ nhàng lôi kéo tay áo hắn, thực lực Lâm Phong bây giờ đã mạnh mẽ như vậy nên đương nhiên nàng phải cao hứng rồi và nó xuất phát từ nội tâm.
- Tiểu Phong, sau khi ngươi tiến vào Mệnh Vận thành, có xảy ra chuyện gì không?
Ánh mắt Lâm Hải mang theo tia hiếu kì mà nhìn Lâm Phong hỏi.
- Một lời khó nói hết, nói chung là bên trong Mệnh Vận thành tràn đầy những điều thần kì, ta ở nơi đó được lột xác, còn những chuyện sau đó thì một lời không thể nói tỉ mỉ được chứ nếu không thì không biết phải nói đến khi nào mới xong đây.
Lâm Phong nở nụ cười, không có ý định nói tiếp chuyện này, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Lâm Hải hỏi ngược lại:
- Phụ thân, nghe nói có người gây sức ép muốn chúng ta giao ra Hoàng cung này đúng không?
Từ lúc bước vào hoàNg cung Lâm Phong đã luôn muốn hỏi đến vấn đề này nhưng hắn lại không muốn sự vui sướng khi vừa mới gặp mặt lại nhau sẽ bị vấn đề này làm cho tan biến, vì vậy hắn tiết lộ một chút về thực lực của mình cho người nhà biết để bọn họ an tâm và cũng yên tâm mà nói ngọn nguồn mọi chuyện nói cho hắn biết.
Lâm Hải khẽ trầm ngâm, sau đó lập tức gật đầu.
- Lâm Phong, Dương Châu thành đột nhiên có thêm nhều thế lực, hơn nữa thực lực bọn họ còn mạnh đến mức đáng sợ, có không ít Tôn giả trấn giữ, trong đó có ba cõ thế lực mạnh mẽ muốn tiến vào hoàng cung chúng ta và yêu cầu chúng ta trong vòng ba ngày phải cút khỏi Hoàng cung, nếu không đi ra ngoài một người thì giết một người.
- Ra ngoài một người, giết một người!
Lâm Phong nghe được lời nói này liền lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong đôi mắt dường như lóe lên một tia kiếm quang lạnh lẽo.
- Hơn nữa đây cũng là vì chúng ta có trận phá có thể ngăn cản bọn họ đấy, chứ nếu không họ đã tiến vào, đến một vài Xích Huyết quân sĩ đang sống sờ sờ đó cũng bị một chưởng tiêu diệt!
Lâm Hải nói mà ánh mắt lóe lên đạo hàn quang, Lâm Phong không ở đây, hắn liền được coi như chủ nhân nơi này mà đối mặt với loại cường giả kia cũng chỉ có lực cảm, dựa vào phát động trận pháp mà chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn một vài Xích Huyết quân sĩ bị chém chết trong nháy mắt.
- Nếu chúng ta dời ra ngoài, khi đó không có trận pháp để dựa vào thì muốn giết hay muốn hành hạ đều tùy bọn họ định đoạt.
Lâm Phong nghe được vào Xích Huyết quân sĩ bị giết thì hàn quang trong mắt càng lạnh lẽo hơn.
- Cái này cũng là lo lắng của ta, vì vậy ta đang phân vân xem có nên bảo mọi người đều tiến vào trong Hoàng cung để nhờ trận pháp chống đỡ hay không, nhưng cứ như vậy đợi đến một ngày họ có thể dẫn cường giả đến phá tan được trận pháp này cũng công cốc, khi đó cũng không thể ở lại Hoàng cung nữa!
Lâm Hải phẫn nộ nói.
- Tiến thoái lương nan!
Hỏa lão cũng nói một tiếng, không có thực lực là thế, chỉ có thể mặc người xâu xé.
- Sau ba ngày ư..
Lâm Phong lẩm bẩm, âm thanh lạnh lùng.
- Tiểu Phong, ngươi cũng không nên kích động!
Nguyệt Mộng Hà nghe được câu nói của Lâm Phong liền khuyên nhủ nhỏ nhẹ:
- Bọn họ đều là Tôn giả, mặc dù thực lực hiện tại của ngươi rất mạnh, có thể đối phó được với Tôn giả nhưng chống lại với ba cỗ thế lực lớn cùng lúc thì khác, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.
- Nếu như không được thì cùng bọn họ hao tổn, chúng ta vẫn không đi ra ngoài để xem bọn họ có thể ở Dương Châu thành ngốc đến bao giờ.
Lâm Hải cũng không hi vọng Lâm Phong bước ra chiến đấu làm gì, ba cỗ thế lực mạnh mẽ không phải chỉ một mình Lâm Phong là có thể đối phó được, bây giờ con trai bọn họ có thiên phú trác tuyệt, trẻ tuổi như vậy đã có thể đối phó Tôn Vũ rồi, với tiềm lực của hắn thì chỉ cần đợi thêm mấy năm cũng không sợ không báo được thù.
- Cùng lắm thì đến Thanh Sơn không lo củi đốt, nhưng Lâm Phong ngươi thì cần thời gian đấy, chuyện này không gấp được!
Xích lão cũng khuyên bảo một tiếng, Lâm Phong khẽ cười, hắn đương nhiên biết rõ mọi người quan tâm tới hắn, sợ hắn nhất thời kích động mà đi kiếm bọn người kia.
- Hơn nữa, theo như ta tìm hiểu, không chỉ có Dương Châu thành không thôi mà toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc hiện tại có rất nhiều cường giả xuất hiện, trung tâm cơn bão này cư nhiên lại là vị trí tôn môn ngày xưa của Tiểu Phong ngươi – Vân Hải sơn mạch, có người nói những cường giả đóng nơi đó mới kinh khủng nhất, bọn họ đều là thế lực lớn cực kì đáng sợ, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện!
- Bọn họ đến từ Bát Hoang Cảnh như ta đây.
Lâm Phong cười nói, mọi người nhất thời ngây ra, thì ra đều đến từ Bát Hoang Cảnh.
- Chẳng trách mỗi thế lực đều đáng sợ như thế, nguyên lai đến từ nơi Bát Hoang có cường giả nhiều như mây!
- Tiểu Phong, ngươi phải nhớ kĩ là không nên vọng động đây đấy, chúng ta còn thời gian là mấy ngày, ngươi có thể suy tính một chút xem nên đi nơi nào, chúng ta đều nghe theo ngươi.
Lâm Hải tựa hồ vẫn chưa an tâm nên lại khuyên thêm một tiếng.
- Phụ thân, ta hiểu rõ mà.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn cũng không giả thích thêm gì cả, nói nhiều ngược lại càng khiến cha mẹ lo lắng hơn thôi.
- Được rồi, Tiểu Phong, ngươi mới đi đường xa từ Bát Hoang Cảnh đến mà chúng ta lại lôi kéo ngươi hết hỏi đông lại hỏi tây làm cho ngươi cảm thấy mệt mỏi rồi, những lão gia hỏa chúng ta đi trước, ngươi bồi Hân Diệp đi!
Lâm Hải khẽ nở nụ cười, Lâm Phong cũng có chừng mực nên hắn khuyên cũng đã khuyên rồi, Lâm Phong tự nhiên sẽ có quyết định của mình thôi, hắn tin con trai mình sẽ không mù quáng.
- Tiểu Phong, dù Mộng Tình hay Hân Diệp, cả Phỉ Phỉ nữa, các nàng đều cam tâm tình nguyện mà theo ngươi, đây là phúc của ngươi, ngươi không nên phụ lòng những đứa con ngoan này của ta a.
Nguyệt Mộng Hà đột nhiên quay lại nhìn Lâm Phong rồi truyền âm, lời nói rất nghiêm túc, con trai mình có nhiều nữ tử yêu mến, người làm mẹ đương nhiên cao hứng, nhưng nàng cũng không hi vọng con trai sẽ phụ bất cứ người nào, nàng cùng Lâm Hải đã chịu đau khổ quá nhiều rồi nên không muốn những chuyện như vậy lại xảy ra trên người con trai và các cô gái mến mộ nó.
- Mẫu thân, ta hiểu rõ!
Lâm Phong cũng truyền âm trở lại, Nguyệt Mộng Hà nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn một hồi rồi lập tức nhìn về phía Hân Diệp và Liễu Phỉ:
- Hân Diệp, Phỉ Phỉ, các ngươi cố gắng bồi Lâm Phong nhé!
Dứt lời nàng cùng Lâm Hải rời đi, Hỏa lão cùng Xích lão nở một nụ cười, đương nhiên họ rất hức thời mà rời đi, chỉ còn lại các cô gái bên người Lâm Phong thôi.
Hân Diệp và Liễu Phỉ sau khi nghe lời nói sau cùng trước khi rời đi của Nguyệt Mộng Hà liền biến thành mặt đỏ hồng, Lâm Phong nở nụ cười quay đầu nhìn sang Hân Diệp, khẽ vuốt gương mặt nàng, nói ôn nhu:
- Hân Diệp, khổ cho ngươi rồi!
Hân Diệp đặt ngón tay lên miệng Lâm Phong chặn lại, ánh mắt tràn đầy tâm ý:
- Trở về là tốt rồi, đi đến chỗ ta!
Nói xong Hân Diệp liền lôi kéo Lâm Phong đứng lên, chạy đến bên cạnh Liễu Phỉ nắm tay nàng lôi theo luôn:
- Phỉ Phỉ, ngươi cũng đến chỗ ta luôn.
Liễu Phỉ trước đây luôn ở quân ngũ nên bây giờ để nàng không nghĩ đến chuyện thương tâm đó thì đương nhiên vẫn mang nàng cùng đi thì mới tốt.
- Cảm tạ!
Liễu Phỉ biết được Hân Diệp có ý tốt với mình nên cảm kích mà nhìn nàng.
- Đều là người một nhà cả, cảm tạ gì chứ, sau này ta gọi ngươi Phỉ Phỉ tỷ, bây giờ chúng ta đi thôi!
Hai nữ nhân vừa nói cười vừa nắm tay nhau bước ra khỏi phòng, bọn họ đã quên mất Lâm Phong đang đứng đó, điều này khiến cho hắn chỉ biết dử khóc dở cười.
- Ca, ngươi xem, vẫn là muội muội đây tốt với ngươi nha!
Tiểu Nhã nhảy lên trên lưng Lâm Phong, đưa đầu về phía trước mà cười nói.
- Được, Tiểu Nhã tốt nhất!
Lâm Phong nhìn nha đầu này một chút, khi trước nhỏ nhắn trắng trẻo, bây giờ đã dáng ngọc yêu kiều thế này, nhưng đến cùng vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, nghĩ vậy hắn liền cõng nàng đuổi theo hai người Hân Diệp.
Hân Diệp yêu thích thanh tĩnh, tao nhã nên nơi ở của nàng vẫn như trước, có cây cầu nhỏ, tiếng nước chảy réo rắt cùng gian phòng được trang trí trang nhã thay cho cung điện xa hoa, Tiểu Nhã và Vân Hi vẫn luôn đi theo Hân Diệp nên các nàng cũng ở lại nơi này, những nữ hài, nữ tử ở cùng nhau vô cùng hòa hợp và vui vẻ.
- Trong phòng còn ôn tuyền hay không?
Lâm Phong nhìn gian phòng vẫn như trước mà nhìn về phía Hân Diệp cười nói làm cho mặt nàng nhất thời đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái.
- Đêm nay ta và Phỉ Phỉ tỷ ngủ chung với nau, ngươi nằm ngoài rừng trúc đi!
Hân Diệp hừ hừ mà nói.
- Ngạch…
Lâm Phong khẽ nở nụ cười, hắn chỉ vừa mới về nhà thôi mà lại tàn nhẫn đến thế ư!
- Lẽ ra có thể ngủ nhiều hơn một người mới đúng chứ!
Lâm Phong thấp giọng nói, Hân Diệp nghe thấy liền quay phắt lại, nũng nịu mắng Lâm Phong:
- Ngươi lưu manh!
- Phỉ Phỉ tỷ, chúng ta không để ý đến hắn nữa.
Hân Diệp lôi kéo Liễu Phỉ đi vào phòng để lại Lâm Phong đang gào khóc trong yên lặng, khi trước Hân Diệp và Mộng Tình cũng từng như vậy, gạt hắn sang một bên.
- Thiếu gia, không thì ngươi đi sang bên kia nghỉ ngơi đi, ta với Vân Hi có thể chen chúc được mà.
Y Tuyết nhìn vẻ mặt Lâm Phong đau khổ nên không khỏi khuyên nhủ.
Lâm Phong liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này màn đêm đã buông xuống liền khẽ gật đầu:
- Cũng được, Y Tuyết, phiền ngươi rồi!
- Không phiền đâu, nếu như không có thiếu gia, Y Tuyết vẫn phải ở nơi đây làm nô tỳ, ta đi sửa sang phòng một chút!
Nói rồi Y Tuyết chạy đi, Vân Hi cũng chạy theo nàng, Lâm Phong nhìn về phía Tiểu Nhã vẫn còn đứng đó mà dùng hai tay nâng gò má nàng, nói:
Tiểu Nhã, có muốn gặp gia gia ngươi hay không?
Tiểu Nhã sửng sốt một chút, sau khi trầm mặc rồi gật đầu.
- Chờ thời cơ đến ta liền dẫn ngươi đi tìm gia gia!
Lâm Phong nựng má Tiểu Nhã với vẻ mặt sủng nịch, nói.
- Hừm, nhưng ca ca còn phải trở nên mạnh hơn nha, Thánh Thành Trung Châu độc lập với đại lục, nó ngăn cách với các địa vực khác, chỉ khi ca ca chân chính đến nơi đó thì mới hiểu được thế nào là một mảnh đất trù phú, nó cường thịnh hơn Bát Hoang Cảnh rất nhiều lần a!
Tiểu Nhã cười hì hì nhìn Lâm Phong.
- Ta sẽ cố gắng, Tiểu Nhã ngươi cũng cố lên!
Lâm Phong cười nói, thực lực ngày càng mạnh mẽ nên những thứ hắn biết được cũng tăng lên, ngày xưa Tiêu lão có lưu lại một dấu ấn trên người hắn, thứ đó không phải một lực lượng thần niệm hoàn chỉnh, chỉ đơn giản là một kiểu dấu ấn mà thôi, nhưng dù chỉ như thế, Tiêu lão đã có thể dọa lui được Tôn giả, vậy nên chỉ có thể nói thực lực của Tiêu lão là sâu không lường được.
- Thời niên thiếu, lập công danh, lập lời thề, mọi thứ đều muốn công phá trong Cửu Tiêu đại lục này!
Lâm Phong khẽ lẩm bẩm trong miệng, hắn đột nhiên nhớ đến câu ca dao của Tiêu lão, ở Thánh Thành Trung Châu có một thanh niên dám lập xuống lời thề, dấu ấn phong vân muốn xông phá Cửu Tiêu đại lục, người đó chính là ca ca đã mất của Tiểu Nhã, không biết hắn có thiên phú mạnh thế nào đây!