Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------------------
Nhìn Mặc Dương Phong lùi về phía sau, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng lướt qua, kiếm khí thu lại, đi tới bên người Tĩnh Vân, tiếng vang răng rắc không ngừng truyền tới, kiếm khí cường thịnh xé rách Tỏa Liên vô cũng vững chắc kia.
- Không sao chứ?
Lâm Phong sờ sờ đầu Tĩnh Vân, nụ cười vẫn xán lạn như trước, ánh mắt Tĩnh Vân nhìn Lâm Phong, sau đó khẽ vuốt cằm.
Mặc Vân Diệu nhìn một màn bên này, trong lòng tự thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có một cỗ thống khổ khó mà nói rõ, vì sao người kia nhưng không phải mình, tại sao thực lực của hắn lại kém như vậy, không thể nào bảo vệ mình nữ nhân mình yêu mến.
- Tĩnh Vân, những người này đều muốn giao ngươi ra, để cầu bình an cho chính mình, càng buồn cười hơn chính là, ngươi với bọn hắn không có một chút quan hệ nào, ngươi nói xem, ta nên xử trí bọn họ như thế nào?
Lâm Phong hướng Tĩnh Vân hỏi một tiếng, trưng cầu ý kiến của Tĩnh Vân.
Tiếng nói bình tĩnh của Lâm Phong khiến trong lòng mọi người khẽ run, ngữ khí của hắn, giống như hắn đã nắm giữ tính mạng của tất cả mọi người Mặc gia.
Tĩnh Vân nhìn Mặc Vân Diệu một chút, sau đó lại nhìn đám người phía sau, nói:
- Ta và Vân Diệu có quen biết, không có bất cứ quan hệ gì với các ngươi, nhưng vì bảo vệ mạng của mình, các ngươi buộc Vân Diệu và ta ở đây, muốn hiến cho Nạp Lan Dục tùy ý xử trí, các ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, Lâm Phong, nếu như có thể, những người này, ta một người đều không muốn nhìn thấy bọn họ.
Lâm Phong trong lòng khẽ run, hơi kinh ngạc nhìn Tĩnh Vân một chút, nếu như Tĩnh Vân trước đây, nhất định sẽ không nói ra những câu chém tận giết tuyệt thế này, chỉ có thể nói, thế giới võ đạo tàn khốc này vô cùng lạnh lùng, trong chỉ mấy năm đã làm thay đổi một thiếu nữ đơn thuần thiện lương, đương nhiên, chuyện này đối với Tĩnh Vân mà nói là chuyện tốt, thế giới võ đạo tàn khốc, không cho phép nhiều thiện niệm như vậy, thời điểm nên tàn nhẫn, vẫn phải quả đoán một chút, những năm gần đây, Lâm Phong đã tiếp nhận đầy đủ giáo huấn.
Ý niệm khẽ động, ngay lập hào quang rực rỡ, Thiên Cơ kiếm vang lên coong coong, sấm sét phích lịch chợt lóe, tiếng vang răng rắc không ngừng truyền tới, giống như muốn bổ nứt hư không, vô cùng cường thịnh.
- Các hạ, Mặc gia tuy không đông đảo, nhưng cũng không cho phép ngươi càn rỡ!
Mặc Dương Phong tự cảm nhận được khí thế ép người truyền đến từ Thiên Cơ kiếm, sắc mặt hơi có chút khó coi, bằng hữu Tĩnh Vân này là một uy hiếp cực lớn.
- Giết!
Trong mắt Lâm Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lộ ra sát khí, ngay lập tức Thiên Cơ kiếm phun ra nuốt vào sấm sét, sấm vang chớp giật, gào thét giận dữ xông tới.
- Xì. . .
Trong Thiên Cơ kiếm ẩn chứa kiếm hồn không gian, nhanh như chớp giật, chớp mắt hạ xuống ở trước mặt Mặc Dương Phong.
- Cút!
Mặc Dương Phong nổi giận gầm lên một tiếng, chưởng lực khủng bố đánh giết xông ra, hàm nghĩa của băng tầng ba muốn đóng băng vùng thế giới này, toàn bộ hư không đều có sương lạnh bắt đầu lan tràn.
- Chém!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, kiếm hồn Thiên Cơ kiếm do hắn ngưng tụ thành, hồn của hắn cùng kiếm hồn hoàn toàn hòa vào nhau, ý niệm hơi động, kiếm hồn Thiên Cơ kiếm ong ong vang lên, dung hợp, đâm thủng hàn băng, chém giết về phía Mặc Dương Phong.
- Không. . .
Mặc Dương Phong nổi giận gầm lên một tiếng, huyết thống rít gào, muốn gọi vũ hồn ra, nhưng mà Thiên Cơ kiếm ẩn chứa kiếm hồn không gian, tốc độ nhanh như sấm đánh, một tiếng thổi phù nhẹ vang lên, trên đầu Mặc Dương Phong xuất hiện một cái lỗ thủng, Thiên Cơ kiếm xuyên thấu qua mi tâm của hắn, chết.
Mặc Dương Phong, chết không nhắm mắt, nguyên bản lo lắng e sợ Nạp Lan gia, nhưng kết quả lại vì Tĩnh Vân mà chết, tu vi Tĩnh Vân rõ ràng rất nhỏ yếu, mới Huyền Vũ cấp cao, ở đế quốc trung phẩm, chỉ có thể như một tồn tại rất bình thường, không được xem nhân vật mạnh mẽ, nhưng tại sao lại có bằng hữu cường thịnh khủng bố như vậy.
Nhìn thấy kiếm của Lâm Phong trực tiếp giết chết Mặc Dương Phong, ngay lập tức những người khác của Mặc gia sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đại loạn lên.
- Phốc, phốc, phốc. . .
Những võ tu này làm sao có thể tránh né được Thiên Cơ kiếm, giết Tôn Vũ tầng ba trở xuống, Thiên Cơ kiếm ẩn chứa vài loại kiếm hồn giống như đang thái rau, mỗi một lần lấp loé đều là một cửa động huyết sắc xuất hiện, tiếng vang xì không ngừng truyền tới, đám người xa xa từng người từng người sợ mất mật.
Tàn sát, tàn sát một phía, thanh niên này quá mức cường thế.
Tĩnh Vân không có quá kinh ngạc, nàng có thể nói xem như người hiểu khá rõ Lâm Phong, nếu như hắn mang theo tràn đầy tự tin đi ra, tất nhiên có lý do của hắn, đương nhiên, thực lực của Lâm Phong vẫn làm cho nàng cảm thấy run sợ như trước.
Mặc Vân Diệu nhìn người của gia tộc lần lượt ngã vào trong vũng máu, chỉ cảm thấy hô hấp cũng phảng phất như đình chỉ lại, tuy rằng hắn cũng thống hận những người này, nhưng những người này, dù sao cũng là huyết mạch người thân của hắn, khi bị Lâm Phong tàn sát như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ buồn phiền, không cách nào tiêu tan.
Người Nạp Lan gia từ đầu đến cuối cũng chưa từng ra tay, Nạp Lan Dục cũng chỉ đứng nhìn Lâm Phong giết chóc người của Mặc gia, trong tròng mắt của hắn lộ ra ý cười lạnh lùng, hắn truyền âm với hai vị cường giả bên cạnh, hỏi bọn họ có thể đối phó với Lâm Phong hay không, có được đáp án khẳng định, tu vi của Lâm Phong là Tôn Vũ tầng một, hai người bọn họ, đều là chiến tướng mạnh nhất của Nạp Lan gia, tu vi Tôn Vũ tầng bốn, tương tự có thể dễ dàng tiêu diệt một người của Mặc gia.
Hơn nữa, kiếm của Lâm Phong tuy cường thịnh, phun ra nuốt vào hàm nghĩa tầng ba, thậm chí mơ hồ còn có vài loại sức mạnh hàm nghĩa khác, thế nhưng, bọn họ nắm trong tay tầng nghĩa bốn hàm, không phải Lâm Phong có thể địch, chênh lệch một tầng trong đó, không thể bù đắp.
Cuối cùng, Thiên Cơ kiếm chém đứt xiềng xích trên người Mặc Vân Diệu, hướng Mặc Vân Diệu nói:
- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải trả lời thành thật, ngươi sẽ hận Tĩnh Vân sao?
Tĩnh Vân, vừa rồi nói muốn giết chết toàn bộ.
Mặc Vân Diệu thần sắc cứng đờ, sau đó nhìn Tĩnh Vân một chút, khẽ lắc đầu:
- Ta làm sao sẽ trách Tĩnh Vân, tất cả chuyện bọn họ làm với Tĩnh Vân, đủ để bọn họ chết trăm lần, ngàn lần rồi!
- Nếu như ngươi nghĩ như thế thì tốt, cho dù muốn trách, ngươi có thể đặt tội trên người ta, tương lai ngươi muốn vì người của gia tộc báo thù, cũng có thể tìm ta!
Lâm Phong nói với Mặc Vân Diệu, Tĩnh Vân nghe thấy Lâm Phong nói thế chỉ cảm thấy trong lòng hình như có chút mất mát, nhưng vẫn như trước lộ ra một nụ cười, Mặc Vân Diệu đối với nàng đã rất tốt, từ sau khi Đoàn Phong bị người ta cướp đi, cũng may còn Mặc Vân Diệu một bên bảo vệ nàng, nếu không, nàng cũng không biết vận mệnh mình sẽ đi về đâu, có lẽ cũng đã chết rồi.
Nàng biết Lâm Phong chỉ xem nàng như bằng hữu, hoặc muội muội, duyên kiếp này, thôi thì cứ mãi tưởng niệm trong lòng!
- Phí lời xong chưa?
Nạp Lan Dục cười lạnh nói một tiếng, hắn không có để ý tới, những người này ngược lại còn quên mất hắn như vậy.
Thân thể Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, Thiên Cơ kiếm hơi rung động, ngay lập tức Nạp Lan Dục lùi lại bước chân, hộ vệ của hắn có thể đấu với Lâm Phong, không có nghĩa là hắn có thể, hắn còn kém xa.
- Xì. . .
Thiên Cơ kiếm trong tay Lâm Phong xẹt qua, một đạo kiếm quang óng ánh chợt lóe lên, máu tươi bay tung tóe, Nạp Lan Dục hơi sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, nhìn cánh tay của mình. . .
- A. . .
Lúc này đau đớn mới đột nhiên tập kích đến, khiến hắn phát ra một tiếng gào thét vô cùng thê thảm, một cánh tay, bị mạnh mẽ chém đứt.
- Giết, giết hắn!
Nạp Lan Dục nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không nghĩ tới Lâm Phong không nói một lời, không thèm nửa câu đã chém đứt một cánh tay của hắn, hắn thống hận gào lên.
- Ầm!
Hai đạo khí tức kinh khủng phóng thích, trong lòng hai tên hộ vệ của Nạp Lan Dục mạnh mẽ run rẩy, không nghĩ tới Lâm Phong tàn nhẫn như thế, trực tiếp động thủ liền chém, ngay cả hỏi đến thân phận của hắn cũng lười hỏi, cánh tay của Nạp Lan Dục đã không còn.
Lâm Phong nhìn thấy hai người giáng lâm, bước chân hơi hướng về phía trước, ngay lập tức kiếm ý ngập trời bừa bãi tàn phá, giống như cuồng phong sóng lớn, kiếm khí nhấn chìm thiên địa, tung hoành hư không, hai tên cường giả Tôn Vũ tầng bốn kia, cảm nhận được tư vị nghẹt thở.
- Chém!
Lâm Phong chém tới một kiếm, chớp mắt hoang vu, hai bóng người trực tiếp bị bổ ra, quá yếu đuối, ở trước mặt kiếm thuật thần thông dung hợp hàm nghĩa, không đỡ nổi một đòn, trong nháy mắt bị chém chết, Sát Na Hoang Vu bây giờ đã dung hợp ngày càng hoàn thiện hơn, không phải Tôn Vũ tầng bốn có thể chống lại.
Nương theo hai thi thể đập xuống trên mắt đất, trái tim mấy người xung quanh đều mạnh mẽ run rẩy, một kiếm, vẫn như trước chỉ có một kiếm, chém chết!
Thanh niên này quá cường thế cũng quá mức mạnh mẽ.
Nạp Lan Dục sinh ra một loại cảm giác nghẹt thở, trong con ngươi công tử bột hắn rốt cục lộ ra sợ hãi, chiến tướng Nạp Lan gia cứ như thế bị người đó dễ dàng chém chết, đây là hai người mạnh nhất bên cạnh hắn.
- Giết, giết!
Nạp Lan Dục nhìn thấy Lâm Phong cầm kiếm đi về phía hắn, không ngừng lùi lại, trong miệng hô to chữ giết, nhưng hiển nhiên đã không có bất kỳ sức lực nào, âm thanh có vẻ đặc biệt yếu đuối.
- Vù. . .
Băng Dực Tuyết Sư cánh chim lấp loé, vậy mà trực tiếp bỏ chạy, hắn dù sao cũng là Yêu Tôn, có thể hoá hình, Lâm Phong trong chớp mắt chém chết hai tên Tôn Vũ tầng bốn, hắn tiến lên cũng chỉ chịu chết.
- Người sống, cút!
Lâm Phong phun ra một câu, kiếm của hắn, lại một lần nữa tùy ý chém ra, trong hư không xuất hiện ánh kiếm loá mắt vài chục trượng, thân thể Nạp Lan Dục bị trực tiếp xé rách đi, người của đoàn kỵ sĩ băng sư không biết đã bị chém bao nhiêu, người sống điên cuồng bỏ chạy, tiếng vang ầm ầm ầm không ngừng vang lên, phảng phất như sợ chạy trốn không đủ nhanh, mà Mặc gia, cũng lưu lại thi thể đầy đất.
Mặc Vân Diệu nhìn Lâm Phong, trong lòng càng sinh ra một tự ti mặc cảm, nếu như hắn có thực lực như vậy, ai có thể bắt nạt Tĩnh Vân.
Lâm Phong đi thẳng tới bên người Tĩnh Vân, thấp giọng hỏi:
- Tĩnh Vân, ngươi làm sao đi tới nơi xa xôi như thế?
Bát Hoang Cảnh và Cửu U thập nhị quốc là hai nơi đối nhau, từ Tuyết Nguyệt quốc đi về địa vực của Cửu U thập nhị quốc còn xa hơn Bát Hoang Cảnh một chút, có thể nói đã đi qua không biết bao nhiêu khoảng cách.
Lấy thực lực Huyền Vũ của Tĩnh Vân, đi xa như vậy, quá khó, gian nguy khó có thể tưởng tượng.
- Lâm Phong, thiên phú Đoàn Phong ngươi nên hiểu rõ, sau đó hắn lại lột xác một lần, thiên phú càng ngày càng lợi hại, luôn luôn muốn đi ra Đại thế giới bên ngoài nhìn xem, vì vậy ta một đường đi theo Đoàn Phong, di về phía bên này, sau đó, sau khi Đoàn Phong đi rồi, ta gặp phải Vân Diệu ra ngoài rèn luyện, hắn dẫn ta tới băng sơn đế quốc.
- Đoàn Phong đâu, hắn đi nơi nào?
Lâm Phong rất sớm phát hiện thiên phú tên Đoàn Phong kia rất mạnh, sau này còn lột xác một lần, nghe ý tứ của Tĩnh Vân, thiên phú của hắn sau này còn trở nên càng ngày càng lợi hại, nhưng vì sao lại không có ở cạnh Tĩnh Vân bảo vệ tỷ tỷ Tĩnh Vân này.
- Hắn bị người mang đi.
Tĩnh Vân như là nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ, trong ánh mắt mang theo thần sắc kính nể.
- Người nào?
- Không biết, rất lợi hại, trong hư không nói chuyện với chúng ta, sau đó, trực tiếp từ bên trên vòm trời duỗi ra một bàn tay lớn mang Đoàn Phong đi, ta không biết họ đi nơi nào!
Tĩnh Vân tựa hồ đang nhớ lại tình cảnh ngày đó, như trước cảm thấy kinh tâm động phách, người cường giả kia, quá khủng bố!