Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Lâm Phong hơi ngửa đầu, con mắt đen kịt nhìn Tề Hoàng trên núi, ngày đó hắn bị trục xuất, Tề gia xuất lực còn muốn lớn hơn Thiên Long Thần Bảo, vốn Thiên Đài chiến đấu với Thiên Long Thần Bảo nhưng Tề gia lại triệt để đảo loạn chiến cuộc, Tề Thiên Hành cường thế lên sàn, người có thể địch, sau đó, Thiên Long Hoàng và Tề Hoàng đồng thời xuất hiện.
Bây giờ có thể coi đó là cừu hận sâu, cừu hận của hắn và Tề gia đã vượt qua cừu hận của Thiên Long Thần Bảo, Tề gia động tới người nhà mình, muốn lấy mạng hắn, không chết không tha.
- Tề Hoàng ta bảo đảm sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, trọng tài ba mươi sàn chiến đấu không được có chứa bất kỳ tâm tư nào kahcs, nếu người nào tái phạm, Tề gia ta sẽ xử tử toàn bộ!
Giọng nói Tề Hoàng bình tĩnh từ trên trời vọng lại rơi vào trong tai mọi người khiến họ run sợ, trong mắt Vũ Hoàng sinh mạng của người khác như một trò đùa, căn bản không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, sợ hãi nhất vẫn là những trọng tài của Tề gia, trong lòng co rút, giáo huấn này mặc dù có tâm tình, cũng phải chôn sâu trong đáy lòng, không được lộ ra dù chỉ một tia hào bạo.
- Tiền bối sáng suốt!
Trong con ngươi đen nhánh của Lâm Phong lộ ra một ý cười yếu ớt, bình tĩnh nói một tiếng, ước hẹn chúng Hoàng không thể bởi vì hắn chiến thắng trên võ đài hoặc hắn giết chết người thế lực Vũ Hoàng rồi đối phương đến trả thù, đông đảo Vũ Hoàng tụ hội, làm gì có ai sẽ ném mặt mình đi như thế, vì lẽ đó Lâm Phong hắn không cần kiêng kị điều gì, chỉ cần không vi phạm quy tắc trò chơi là được.
Dứt lời, Lâm Phong lùi về phía sau, trà trộn vào đám người, cặp con ngươi đen nhánh kia lộ ra một tia yêu dị lạnh lùng sắc bén, quét qua rất nhiều sàn chiến đấu tựa như đang tìm kiếm con mồi.
- Nếu như ta chỉ động tới Thiên Long Thần Bảo và Tề gia, sợ không thoát khỏi sự chú ý của những người hữu tâm, huống hồ, ta giết hai người Thiên Long Thần Bảo và Tề gia, thế lực của bọn họ đều đặt trong mắt, sao lại không chú ý đến ta chứ!
Lâm Phong suy nghĩ trong lòng, rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi vào trên sàn chiến đấu của Nhân Dục Thiên Đường, trong con ngươi lướt qua một tia cười gằn, vì có thể ngụy trang tốt hơn hắn chỉ có thể kéo Nhân Dục Thiên Đường xuống nước.
Nhưng hắn vẫn chưa lập tức ra tay mà đợi khi Nhân Dục Thiên Đường thay đổi người mới tiến lên, vẫn một đòn giết chết như trước, chém một vị cường giả Nhân Dục Thiên Đường, chiến tích của hắn nâng lên thành ba.
- Gia hoả này, tựa hồ chỉ chuyên giết người không có bất kỳ chiến tích nào.
Có người quan tâm Lâm Phong, trong lòng kinh ngạc, cũng có vài người giết người không có chiến tích hoặc chiến tích không nhiều bởi vì đối phương yếu, vì lẽ đó mới đi giết nhưng Lâm Phong tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này, cường giả Tề gia kia không yếu chút nào, vì người này quá mạnh mà thôi, như vậy giết từng người từng người, hắn chẳng phải muốn giết tới trăm người, lẽ nào, hắn vì để cho bản thân đánh thêm vài trận đấu nữa?
Một số người quan tâm Lâm Phong chỉ cảm thấy không thể nhìn thấu được hắn, rất nhanh, hắn lại giết người thứ tư, lần này, người hắn hắn giết là một vị đài chủ của Lạc Thiên Các Tây hoang, tựa hồ ra tay không chút lưu tình, tất chém hết.
Lâm Phong đương nhiên cố ý tạo ra loại ảo giác này, nếu như hắn chỉ chém người của Tề gia và Thiên Long Thần Bảo, có vẻ rất không bình thường.
- Quên đi, người này chỉ là một vị võ tu lợi hại, vô cùng có tính cách, cũng không có gì đáng giá đặc biệt quan tâm!
Khi thấy Lâm Phong lại chém một tên tân đài chủ Luyện Ngục, đám người quan tâm tới Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng nên không tiếp tục chú ý đến hắn nữa.
Lại qua một thời gian nữa, không ít sàn chiến đấu đều đã có cường giả bách chiến bách thắng, Quân Mạc Tích của Bất Tử Thiên cung liên tiếp bách thắng, Mạc Kình Thiên của Thiên Đài liên tiếp bách thắng, một số thế lực Vũ Hoàng khác cũng lần lượt xuất hiện cường giả đầu tiên bách chiến bách thắng, hơn nữa, theo thời gian chậm rãi trôi qua, hai mươi hai đại thế lực Vũ Hoàng hầu như đều xuất hiện cường giả liên tiếp bách chiến bách thắng, nhưng có mấy thế lực ngoại lệ, tỷ như Thiên Long Thần Bảo.
Đồng thời mọi người cũng phát hiện một việc vô cùng vi diệu, có một số người thực lực mạnh mẽ bọn họ trà trộn vào đám người, không cầu bách chiến thắng, thế nhưng chuyên môn chơi săn giết, loại người này theo thời gian càng ngày càng nhiều, Lâm Phong chỉ là một vị trong số đó, thậm chí bởi vì hắn đã có một khoảng thời khắc không ra tay nên đã bị người ta quên lãng.
- Những thế lực Vũ Hoàng này đủ tàn nhẫn, đều dùng thủ đoạn này!
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, bọn họ cũng đoán được, những người thích chơi săn giết sợ có không ít người thuộc thế lực Vũ Hoàng, nhưng công kích và thủ đoạn của bọn họ lại không phải thủ đoạn đặc trưng của thế lực Vũ Hoàng, cho dù ngươi biết thì làm sao, bị người khác săn giết chỉ có thể trách thực lực ngươi còn chưa đủ mạnh.
Trên ngọn núi chính của Thiên Long Thần Bảo, con ngươi Thiên Long Hoàng đang nhắm hơi mở ra, lạnh lùng nói:
- Chúng ta dường như vẫn chưa có ai liên tiếp bách thắng!
Nghe được lời Thiên Long Hoàng, nhất thời từng người từng người phía sau hắn nơm nớp lo sợ, một người trong đó mở miệng nói:
- Sư tôn, vòng kế tiếp, ta sẽ để Long Nghiêu xuất chiến, tất lấy được chiến tích liên tiếp bạch thắng!
- Được!
Thiên Long Hoàng bình tĩnh nói một tiếng, con ngươi lần thứ hai nhắm lại, mà nhân vật Tôn Chủ kia thì đi tìm Long Nghiêu, dặn hắn một tiếng, ngay sau đó khi trên sàn chiến đấu của Thiên Long Thần Bảo, lại một người chiến bại, Long Nghiêu bay lên không, rồng gầm cuồn cuộn, hư không rung động, đầy rẫy Thiên Long bá khí, trên người mơ hồ có Long oai.
- Sư tôn, Long Nghiêu tu vi Tôn Vũ tầng năm đỉnh cao, bí truyền cũng đều là tầng sáu đỉnh cao, hơn nữa nghĩ Long thuật có thể chiến đấu được với Tôn Chủ, tất sẽ lấy được chiến tích liên tiếp bách thắng!
Vừa nãy khi Tôn Chủ nói nhỉ một tiếng bên người Thiên Long Hoàng, hắn đã là lão quái vật tám trăm tuổi đương nhiên không thể tham gia ước hẹn chúng Hoàng nhưng sàn chiến đấu của Thiên Long Thần Bảo do hắn đến chủ trì, cho đến bây giờ đã qua bảy, tám canh giờ mà vẫn không có một người đạt được chiến tích liên tiếp bách thắng, chẳng trách sư tôn sẽ có chút nổi giận.
Thiên Long Hoàng như trước nhắm hai mắt, không nói một lời.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Tôn Chủ cứng đờ, chỉ thấy xa xa, trên toà núi chính có một bóng người đi dạo trong hư không, đi về phía sàn chiến đấu Thiên Long Thần Bảo, lại là ma tu kia.
- Giết hắn!
Tôn Chủ nói với Long Nghiêu trên đài, Long Nghiêu gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng lao về phía Lâm Phong, quả nhiên rất nhanh, Lâm Phong đã đến sàn chiến đấu của Thiên Long Thần Bảo.
- Hống!
Từng trận Long ngâm, cánh tay Long nghiêu trong nháy mắt hóa ra áp giáp Yêu Long, toàn bộ cánh tay hóa thành cánh tay Yêu Long, đánh ra tầng sáu đại địa bí truyền lộ ra nộ Long quyền với khí tức màu vàng đất mang theo cảm giác dày nặng, lực công kích tựa hồ càng thêm đáng sợ.
Lâm Phong trước sau như một, tử vong ma quyền, dung hợp ma, tử vong, hoang tầng ba sức mạnh bí truyền phá diệt tất cả, sát phạt khai thiên.
Song quyền va chạm, lần này Lâm Phong cảm giác được cánh tay run lên dường như muốn nổ đến nứt toác ra, cũng còn may thân thể hắn đã trải qua muôn vàn thử thách cực kỳ mạnh mẽ, Long nghiêu này tu vi Tôn Vũ tầng năm đỉnh, tầng sáu đại địa sức mạnh bí truyền chồng chất Nghĩ Long quyền, toàn bộ đều là sức mạnh chồng chất, lực công kích rất đáng sợ.
- Dám cứng đối cứng với ta?
Trong con ngươi Long nghiêu lộ ra nụ cười gằn, một tay phá tan hư không, đánh về phía Lâm Phong.
Lâm Phong không nói một lời, ma khí cuồn cuộn, lần thứ hai nổ ra Sát Lục Ma Quyền va chạm với nắm đấm mạnh mẽ của đối phương, lập tức bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi của Lâm Phong đột nhiên hóa thành màu sắc hắc ám, lộ ra ý chí Ma vương.
- Tử vong chú, ngươi đáng chết!
Lâm Phong phun ra một câu, luân hãm ánh mắt đối phương, thần sắc run rẩy kịch liệt, tử vong khí trên người điên cuồng lan tràn, sức sống bị tước đoạt.
- Ngươi đã chịu sức mạnh nguyền rủa của ta, trong thời gian ba lần hô hấp ngươi sẽ chết!
Lời của Lâm Phong xuyên thấu màng nhĩ đối phương làm cho đầu đối phương đau đớn kịch liệt, giọng nói kia phảng phất như một luồng ma thần chú không ngừng khuếch tán trong đầu hắn làm hắn không thể tự kiềm chế, hắn còn lại thời gian ba lần hô hấp nữa sẽ chết.
- Không... Không, không biết...
Người kia lẩm bẩm nói nhỏ, lập tức gào thét, cũng cùng lúc này, ma quyền của Lâm Phong xuyên qua hư không, đánh vào trên đầu của hắn, một tiếng vang nổ tung ầm ầm truyền ra, đầu hắn nổ tung, tử vong, Tôn Vũ tầng năm có sức chiến đấu của Tôn Chủ nhưng chân chính đối mặt với Tôn Chủ mà nói, vẫn còn phải ung dung rất nhiều, điểm ấy Lâm Phong đã lĩnh hội đủ, dù sao thần niệm và ý chí của Tôn Chủ đều cường thịnh, không dễ dàng bị ý chí ma đạo của hắn ăn mòn ảnh hưởng, ma chú và sức mạnh tử vong của nguyền rủa đều phải bị nhược hóa, giết người này so với tru diệt Tôn Chủ Thiên Long Thần Bảo lần trước dễ dàng hơn nhiều.
- Long Nghiêu, tử trận?
Trên ngọn núi đám người Thiên Long Thần Bảo, lão quái vật Tôn Chủ trong lòng run rẩy, sắc mặt khó coi đến cực hạn, lại là gia hoả này, giết một nhân vật thiên tài có thể thăng cấp đạt được bách thắng liên tiếp của bọn họ a!
Sắc mặt những người khác của Thiên Long Thần Bảo cũng khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong dưới hạ không, tên khốn này!
- Chỉ với chút thực lực này mà cũng dám hung hăng điên cuồng hét lớn!
Lâm Phong sau khi giết người thay đổi chiến tích, bỏ lại một câu lạnh lùng rồi rời đi khiến người Thiên Long Thần Bảo thầm mắng, lẽ nào bởi vì khi Long nghiêu ra trận gầm lên giận dữ khiến hắn cảm thấy phản cảm? Vì nguyên nhân này nên hắn liền ra tay đánh giết? Ma tu không khỏi cũng quá càn rỡ đi!
Lâm Phong sau khi giết người xong lại hòa vào đám người, lập tức hướng về một vị Tôn giả trên chiến đài của Tề gia, nhưng trước khi Lâm Phong lên tới đó có một người khác đã tới trước một bước khiến Lâm Phong sửng sốt một chút, liền đứng lại ở hạ không quan sát, người vừa nãy lên đài cùng một loại người với hắn, chuyên môn săn giết, tu vi Tôn Vũ tầng năm, bây giờ đã có chín mươi bảy trận thắng lợi, mà thanh niên trên chiến đài Tề gia có bốn trận thắng cũng mang ý nghĩa cho dù ai chiến thắng, đều xem như thành công cướp đoạt chiến tích bách thắng.
Sau khi có kết quả của trận chiến đấu Lâm Phong đầu tiên là ngẩn người sau đó con ngươi đen nhánh lướt qua một tia hàn mang, kết cục cuối cùng là người thợ săn kia thua đài chủ, chắp tay đưa chiến tích đưa cho đối phương, mà lấy thực lực của hắn lẽ ra không thể thua, vì lẽ đó mọi người có thể thấy rõ, người này tới để dâng chiến tích cho vị đài chủ kia thuận lợi thăng cấp!
- Dối trá!
Trong đầu mọi người đồng loạt xuất hiện hai chữ, dối trá trắng trợn, hành vi của người thợ săn này đang tuyên bố, hắn là thợ săn của Tề gia.
- Bởi vì ta sao?
Lâm Phong thầm hỏi bản thân, khi hắn tới thì đối phương lập tức đi lên sàn chiến đấu để cho vị đài chủ kia thăng cấp, hay bởi vì lo lắng hắn cướp sàn chiến đấu, dù sao hắn cũng là một trong những thợ săn!