Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1407 - Tuyệt Sát

Tuyệt sát Tuyệt sát viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Thiên Đài còn lại mười một người, tất cả đều là đệ tử thân truyền! Nếu Mộc Phong là Lâm Phong, những người còn lại của Thiên Đài đều là đệ tử thân truyền của Thạch Vũ nhị Hoàng, một môn phái có tới mười hai đồ đệ đều là nhân vật yêu nghiệt.

Nhìn Lâm Phong, lại nhìn một chút người bên cạnh Vũ Hoàng, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng khẽ run lên, Thiên Đài bây giờ và Thiên Đài tương lai sẽ khác nhau như thế nào.

Phía trên ngọn núi của Thiên Đài, Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm đều lộ ra vẻ tươi cười, cả hai đều nhìn về phía bóng người trên chiến đài.

- Ha ha, hóa ra Lâm Phong sư đệ, có phải sư tôn và Đại sư huynh đã sớm biết rồi không??

Hình Chiến cười vang nói, Mộc Trần thấy vậy thấp giọng cười nói:

- Tự nhiên!

- Khà khà, bây giờ Thiên Đài chúng ta có mười một đệ tử thân truyền rồi, ta rất muốn nhìn một chút xem ai còn muốn chúng ta hạ sàn chiến đấu nữa!

- Ta đã nói rồi, chúng ta còn chưa thực sự được gặp Lâm Phong sư đệ, hắn làm sao chết được, chúng ta còn muốn ở Bát Hoang sáng lập ra một thế giới mới đây này!

Ly Hận sang sảng cười nói, rất nhiều người trong số bọn họ chỉ được nghe nói bọn họ có một vị sư đệ yêu nghiệt tên Lâm Phong, nhưng hôm nay mới lần thứ nhất nhìn thấy người này, hơn nữa đây chưa chắc khuôn mặt thật sự của Lâm Phong.

- Lâm Phong sư đệ, ngươi để chúng ta nhìn ngươi trong bộ dạng như thế này sao!

Lâm Phong nở nụ cười sau đó đưa tay lên mặt kéo một cái, khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú ngày nào lại bày ra trước mặt mọi người, thời khắc này không có ai hoài nghi Mộc Phong có phải Lâm Phong không nữa, bởi vì người trước mặt họ đúng là nhân vật yêu nghiệt Lâm Phong đã chết đi kia.

Thuật dịch dung thật mạnh mẽ, ngay cả Vũ Hoàng cũng không thể nhìn ra chân tướng, không biết đó cái mặt nạ gì nữa! Trong lòng mọi người khẽ run, nếu mặt nạ thông thường nhất định Vũ Hoàng sẽ nhìn thấu thực hư, nhưng mặt nạ trên mặt Mộc Phong khiến cho không có ai có thể nhòm ngó ra vấn đề gì.

Lâm Phong nhưng nhìn về phía Thiên Đài cười nói:

- Lúc trước không thể cùng chư vị sư huynh gặp mặt, xin các sư huynh thứ lỗi!

- Ha ha, không trách, chúng ta đều hiểu mà, hai thế lực lớn như Tề gia và Thiên Long Thần Bảo vây quét sư đệ nhưng vẫn bị tử thương vô số mà không đạt kết quả gì, bây giờ sư đệ đã bình yên vô thật khiến mọi người cảm thấy sảng khoái, hả hê trong lòng!

- Đúng, tại sao ta lại cảm giác sảng khoái như vậy chứ!

Các sư huynh ngươi một câu ta một lời, rồi tất cả đều sang sảng cười to khiến sắc mặt người Tề gia và Thiên Long Thần Bảo khó coi đến cực điểm, Thiên Đài hả hê lòng người giống như vô ý quăng một cái bạt tai vào mặt Tề gia và Thiên Long Thần Bảo. Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng cùng ra tay, cộng thêm Vô Địch Tôn Chủ Tề Thiên Hành, đông đảo cường giả của Tề gia và Thiên Long Thần Bảo cũng không giết chết được Lâm Phong, nghe đồn trận chiến đó Thiên Long Thần Bảo bị chết không biết bao nhiêu cường giả, Tề gia cũng tổn thất không ít, nhưng lúc này Lâm Phong lại hoàn hảo không chút tổn thương đứng trên sàn chiến đấu, hơn nữa so với trước đây càng tốt hơn, thực lực càng thêm đáng sợ.

Thậm chí Lâm Phong còn khiến không ít cường giả của Tề gia và Thiên Long

Thần Bảo bỏ mạng, tạo nên cục diện thảm khốc của Tề gia bây giờ.

- Lâm Phong, khá lắm!

Khóe miệng Thiên Ma Hoàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn không chỉ không có thấy Mộc Phong là Lâm Phong mà thất vọng, trái lại còn cảm thấy càng thêm thú vị, ước hẹn với nhân vật yêu nghiệt như vậy mới vui, ngày sau hắn thành Hoàng, mình cũng có thể đạt được ma kinh.

- Ha ha, huynh đệ, ta nói ngươi không dễ chết như vậy mà!

Viên Phi vẫn lẫm lẫm liệt liệt như trước, nhếch miệng cười vui mừng.

Trong con ngươi xinh đẹp của đông đảo mỹ nhân Thiên Khung Tiên Khuyết bắn ra ánh sáng kỳ dị, Mộc Phong dĩ nhiên là Lâm Phong, Vũ Hoàng của các nàng liếc mắt nhìn Y Nhân Lệ bên người, trong con ngươi xinh đẹp của nàng mang theo nụ cười nhạt.

Bị đẩy vào vết nứt hư vô mà sao ngươi có thể không chết! Phản ứng của Tề Thiên Hành không giống với mọi người ở đây, con mắt hắn như sắp vỡ ra, vẻ mặt lạnh băng, phung phí bao nhiêu công sức dĩ nhiên không giết nổi một tên Thiên Vũ nhỏ nhoi, bây giờ Lâm Phong lại đứng trên chiến đài đối phó Tề gia hắn, điều này làm cho Tề Thiên Hành cảm thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ.

- Ngươi rất thất vọng??

Lâm Phong nhìn về phía Tề Thiên Hành cười lạnh:

- Tề gia vẫn chưa bị diệt, ta làm sao có thể chết được!

- Mộc Trần cứu ngươi?

Vẻ mặt Tề Thiên Hành lạnh như băng, ánh mắt hắn nhìn qua Mộc Trần, Lâm Phong bị hắn tự tay loại bỏ, nhưng thời điểm hắn trục xuất Lâm Phong, Mộc Trần từng dùng thần niệm quấn quanh thân thể Lâm Phong. Nhưng thế nhưng hắn làm sao có thể cứu được Lâm Phong cơ chứ, Tề Thiên Hành thật sự không nghĩ ra loại cục diện kia như thế nào, tên kia hẳn phải chết mới đúng.

- Ngươi quản được sao, ngươi chỉ cần biết, Lâm Phong ta còn sống là được, hơn nữa ta tin tưởng ngươi sẽ không quên chuyện này đâu, mãi cho đến tận khi ngươi chết cũng không quên!

Vẻ tươi cười trong con ngươi Lâm Phong dần dần trở lên lạnh băng, con ngươi của hắn hóa thành màu đen kịt, kiếm ý kinh khủng lượn lờ quanh thân hắn, giống như muốn chặt đứt hư không, phá nát thiên địa vậy.

- Tề Thiên mau xuống đài!

Tề Thiên Hành quay về phía Tề Thiên quát lên, lúc này cánh tay của Tề Thiên vẫn đang chảy máu như trước, huyết mạch được vận chuyển nhưng vẫn không cách nào khôi phục thương thế, chỗ bị kiếm cắt đứt tràn ngập tử khí, sức mạnh huyết mạch cũng không có khả năng khôi phục lại vết thương.

Hắn đương nhiên biết minh phải đi, nhưng thời điểm Lâm Phong nói chuyện cùng với mọi người thì sát ý lạnh lẽo của Lâm Phong vẫn không hề rời khỏi hắn đi chút nào, sát ý vẫn bao phủ tràn ngập trên người hắn, Tề Thiên hiểu rõ chỉ cần hắn hơi động một chút, Lâm Phong sẽ lập tức bạo phát tất cả giết hắn, bởi vậy hắn vẫn đang chờ một cái thời cơ thích hợp, nhưng một câu nói lúc này của Tề Thiên Hành không thể nghi ngờ đang nhắc nhở Lâm Phong chú ý hắn, chuyện này khiến Tề Thiên hết sức phiền muộn, sắc mặt hắn trở lên rất khó coi, lấy kiếm thuật mạnh mẽ lúc này của Lâm Phong mà để hắn nắm được một cơ hội, Lâm Phong chắc chắn lấy được mạng hắn, hắn không thể không cẩn thận.

Lúc này, Tề Thiên cũng không quản được việc Lâm Phong là Mộc Phong hay ai nữa, hiện tại hắn muốn giữ được tính mạng, vừa nãy hắn bị bão kiếm làm bị thương, cánh tay bị chém một cái, nguyên khí đại thương, nên hắn không thể tiếp tục đánh nhau nữa, hiện tại hắn chỉ muốn lưu lại tính mạng để ngày khác báo thù.

- Tề Thiên!.

Lâm Phong gầm lên một tiếng khiến ánh mắt Tề Thiên hơi ngưng lại, con ngươi của hắn nhìn về phía Lâm Phong, trong nháy mắt này hắn nhìn thấy con ngươi Lâm Phong dần dần trở nên lạnh lùng, đen kịt.

- Tề Thiên, ngươi đã bị chặt mất một tay, nếu ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết, cho ngươi lăn khỏi sàn chiến đấu!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, giọng nói cuồn cuộn vang vọng trên hư không, giống như từng trận dư âm lượn lờ mãi không dứt, từng đạo âm thanh trực tiếp rót vào trong đầu Tề Thiên kia chính là lực lượng ma chú, giờ khắc này chính là lúc ý chí của Tề Thiên trở lên bạc nhược, ma chú nhân cơ hội này thừa cơ mà vào, nó khiếntrong đầu Tề Thiên không ngừng có giọng nói của Lâm Phong lượn lờ cùng với một đôi ma đồng kia.

- Quỳ xuống!

Lâm Phong quát lớn một tiếng, âm thanh trên hư không nổ tung, cường độ âm thanh khủng bố đến mức nó khiến đầu gối của Tề Thiên run rẩy, giống như sắp quỳ xuống trước mặt Lâm Phong vậy.

Tề Thiên đang đợi cơ hội, Lâm Phong cũng đang đợi cơ hội, Tề Thiên không cho Lâm Phong cơ hội giết hắn nhưng Lâm Phong lại không chuẩn bị cho hắn hạ sàn chiến đấu!

Trong lòng mọi đều hiểu rõ điều này, hai người trên chiến đài đánh nhau không quan hệ tới thắng bại nữa mà liên quan tới vận mệnh của Tề Thiên rồi, Lâm Phong muốn chém giết Tề Thiên.

- Không...

Tề Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, sức mạnh hư không cuồn cuộn quanh thân thể hắn, hư không đồ phổ bao bọc lấy hắn thả ra hào quang màu vàng óng, trong con mắt lộ ra tâm trí cực kỳ cứng cỏi, hắn không thể bị ma chú của Lâm Phong ảnh hưởng được, bằng không hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn cả, lúc đó hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Mà hầu như ngay khoảnh khắc hắn gào thét, thân thể Lâm Phong cũng chuyển động, sức mạnh hư không và phong áo nghĩa dung nhập vào bên trong Tiêu Dao bộ nên tốc độ của Lâm Phong nhanh đến mức khó mà tin nổi, tiếng động ào ào từ trong con ngươi Lâm Phong phóng thích ra, Ý chí Cửu U rót vào trong con ngươi Tề Thiên.

Vù! Tề Thiên đạp hư không bộ, chớp mắt đã đến biên giới sàn chiến đấu tốc độ nhanh như tia chớp.

Ào ào ào!

Không gian đồ phổ bao vây thân thể Tề Thiên lại, hai tay Lâm Phong cầm kiếm, đạp bước truy đuổi Tề Thiên, theo sát phía sau hắn nhưng kiếm vẫn chưa được Lâm Phong chém xuống, hắn không nghĩ tới ý chí Tề Thiên lại mạnh mẽ như vậy, dùng ý chí và ma chú không cách nào để cho Tề Thiên dao động nên hắn chỉ có thể cường sát tên này mà thôi.

Thật nhanh! Thần sắc mọi người cứng lại, thân ảnh của hai người giống như không cách nào nhìn thấy vậy.

- Chết đi!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, sức mạnh nguyền rủa tập kích về phía Tề

Thiên khiến Tề Thiên bị choáng váng trong một cái nháy mắt, lúc này kiếm trong tay trái Lâm Phong cũng được chém ra ngoài.

Chớp mắt hoang vu, chiêu kiếm này chỉ cầu tốc độ nên nó nhanh đến cực điểm, xuyên thấu hư không.

Vù! thân thể Tề Thiên đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, vũ hồn bao vây thân thể hắn có sức mạnh hư không quá mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã tránh được kiếm chiêu của Lâm Phong, nhưng thời điểm hắn động thì tay phải Lâm Phong cũng chuyển động, chiêu kiếm này không có rực rỡ như chiêu kiếm trước, thậm chí nó có thể nói là một chiêu kiếm vô thanh vô tức, một kiếm tử vong màu đen.

- Dừng tay!

Tề Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, rơi xuống đất, trong chớp mắt kiếm đến, thân thể của hắn cũng rơi xuống đất, trước khi rơi xuống đất hắn liền gào thét lên một tiếng, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị rơi xuống, một luồng khí tức tử vong đáng sợ cũng hạ xuống, nó khiến trái tim của hắn nhảy lên không ngừng, trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài.

- Thiên nhi !

Thân thể Tề Hoàng chuyển động, thời điểm Tề Thiên sắp chạm đến mặt đất, hắn cũng chuyển động hướng về vị trí Tề Thiên đưa tay ra, hắn muốn ngăn cản một kiếm kia của Lâm Phong.

Ầm! Hư không rung động giống như có hai cỗ sức mạnh ở trong hư không va chạm với nhau vậy, Vũ Hoàng cũng từ vị trí Thiên Đài bước ra.

- A...

Một tiếng kêu thê thảm lượn lờ trong hư không.

- Không!

Hai con mắt Tề Hoàng trở lên lạnh băng, hắn đã đến và hắn có thể ngăn cản Tề Thiên bị chém, nhưng đúng lúc này lại có một người nhảy ra ngăn cản hắn, người này là Vũ Hoàng!

Nhìn Tề Thiên bị giết khiến hai con mắt của Tề Hoàng trở lên đỏ đậm, sát ý vô tận trong đó bắn ra.

- Tề Hoàng, không nên quên lập trường của ngươi, trước đây không lâu ta động

thủ cứu người không phải ngươi cũng nói ta vi phạm quy tắc sao, chiêu kiếm này của Lâm Phong xuất ra trước lúc Tề Thiên rơi xuống đất nên nó không có vi phạm quy tắc!

Vũ Hoàng thản nhiên nói ra, giọng nói bình tĩnh của Vũ Hoàng khiến Tề Hoàng lạnh lẽo nhìn hắn.

- Trước đây không lâu ngươi cũng xuất thủ cứu người rồi thì phải!

Đúng, lúc đó ta đã xuất thủ cứu người, thế nhưng lúc đó Tề Hoàng ngươi cho rằng ta làm sai, sao bây giờ đến phiên mình lại thay đổi lập trường à, nhưng nếu như ngươi cứu được Tề Thiên, ta cũng sẽ không nói cái gì, rất đáng tiếc ngươi không cứu được hắn!

Giọng nói của Vũ Hoàng vẫn lãnh đạm như trước khiến Tề Hoàng không thể phản bác, ta không nói ngươi cứu người có vấn đề, vấn đề là ngươi không cứu được con trai ngươi!

Tề Hoàng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lâm Phong, sát khí kinh khủng kéo lên người hắn.

Nếu Tề Hoàng bởi vì Tề gia bị đào thải một người mà công nhiên vi phạm quy tắc chúng Hoàng ước hẹn, chư Hoàng sẽ liên thủ đối phó hắn!

Sát ý trên người Vũ Hoàng cũng trở lên ác liệt, từng đạo từng đạo khí tức sát phạt khủng bố lan tràn ra khiến Tề Hoàng cảm thấy cả người có hơi chút lạnh, chúng Hoàng ước hẹn là do chúng Hoàng định ra, hắn há có thể công nhiên vi phạm sao!

- Rất tốt!

Tề Hoàng lạnh lùng quay về phía Lâm Phong phun ra hai chữ.

- Còn cần cảm ơn Tề Hoàng đã bồi dưỡng để Lâm Phong có ngày hôm nay!

Lâm Phong lãnh đạm nở nụ cười, trong con ngươi lộ ra vẻ cười nhạo khiến sắc mặt Tề Hoàng có chút đỏ đậm vì phẫn nộ!

Bình Luận (0)
Comment