Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Lợi hại, hắn tu luyện cổ kinh không tầm thường chút nào!
Lâm Phong liếc nhìn Hạ Thiên Phàm đánh ra uy thế đã biết rõ, Hạ Thiên Phàm tu luyện cổ kinh rất đáng sợ, loại cổ kinh lợi hại như này, hắn chỉ biết có mình hắn tu luyện qua, chưa từng gặp người khác tu luyện qua công pháp uy thế như vậy.
Võ giả tu luyện công pháp có mạnh có yếu, người có con mắt tinh tường một chút có thể bằng vào việc đối phương oanh kích ra thần thông mà suy đoán ra công pháp đối phương tu luyện, cùng là một đạo chưởng lực, người tu luyện công pháp bất đồng đánh ra ý cảnh hoàn toàn bất đồng, bởi vậy lúc Lâm Phong trên thông thiên chiến đài của chúng Hoàng ước hẹn chiến đấu, chư Hoàng đều biết rõ công pháp hắn tu luyện vô cùng lợi hại, bởi vậy hắn đưa ra điều kiện sau khi thành Hoàng sẽ cho Thiên Ma Hoàng mượn cổ kinh xem một chút, đối phương mới lập tức đồng ý cùng hắn kết làm đồng minh.
Giờ phút này, song quyền của Hạ Thiên Phàm phá không lao tới trước người Vấn Thiên Ca, cỗ ý cảnh cường đại kia ngay cả hắn cũng có thể cảm nhận được, càng không cần phải nói Vấn Thiên Ca trực tiếp đối mặt với Hạ Thiên Phàm có cảm nhận gì rồi.
Khí tức sạt phạt của Vấn Thiên Ca cực kỳ lăng lệ và ác liệt, hơn nữa lực lượng sát phạt bí truyền của bản thân cũng đã bước vào tầng tám, lực lượng sát phạt bí truyền của Hạ Thiên Phàm cũng bước vào tầng tám, nhưng khí tức hắn phát ra lại là Đế Vương sát khí, thiên uy chèn ép, núi cao chấn động xuống, mãnh thú và dòng nước lũ mang công kích của Vấn Thiên Ca nuốt hết, một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Vấn Thiên Ca bay ngược ra ngoài mấy ngàn mét, mới đứng vững thân hình.
- Oa. . .
Vấn Thiên Ca phun ra một ngụm máu tươi sắc mặt cực kỳ yếu ớt, giờ phút này trong lòng hắn vẫn còn cảm giác sợ hãi, vừa rồi giống như có một cỗ Đế Vương sát khí đáng sợ tùy ý tàn sát bừa bãi trong người hắn, muốn làm gì thì làm.
Đứng trong hư không trọn vẹn mười giây thời gian, Vấn Thiên Ca mới giật mình nhìn về phía Hạ Thiên Phàm, nhưng trong ánh mắt hắn không có một tia chán trường, mà ngược lại rất yên bình, người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, Vấn Thiên Ca không cho là mình vô địch thiên hạ trong đám người cùng thế hệ, người so với hắn mạnh mẽ hơn có rất nhiều, Lâm Phong chính là một ví dụ, hắn mặc cảm vì hôm nay lại gặp một người nữa, Hạ Thiên Phàm, danh tự này hắn nhớ kỹ trong lòng rồi.
- Cảm ơn!
Vấn Thiên Ca bình tĩnh nói ra hai chữ, khiến rất nhiều người ngẩn ra, cám ơn? Vấn Thiên Ca nói cảm ơn với Hạ Thiên Phàm!
- Mạnh hơn so với một số người!
Hạ Thiên Phàm đạm mạc nói ra một câu, sau đó áo đen phiêu động, lập tức bay lên không, tới lui tự nhiên, Vấn gia không có ai đứng ra ngăn trở hắn, bởi vì nếu Vấn Thiên Ca bị người ta khiêu chiến đánh bại mà trưởng bối Vấn gia ra mặt, Vấn gia không còn chút thể diện nào nữa rồi.
- Mục tiêu kế tiếp của người này sẽ là Tư Không gia, Tư Không Hiểu sao!
Rất nhiều người suy đoán như vậy, lấy lộ tuyến khiêu chiến của Hạ Thiên Phàm mà nói, mục tiêu kế tiếp rất có thể là một tồn tại trong thập đại yêu nghiệt của Trung Hoang, Tư Không Hiểu.
- Không nghĩ tới Vấn Thiên Ca mạnh mẽ như mà cũng bị một quyền đánh bại, đánh cho thổ huyết, Hạ Thiên Phàm thật đáng sợ, bên trong thập đại yêu nghiệt đời trước chỉ sợ Bằng Ma, Không Minh tiểu hoà thượng và Lâm Phong mới có thể cùng hắn tranh phong.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy, cũng không biết những người đó mất tích hơn ba năm trở về sẽ có thực lực mạnh mẽ như thế nào, có lẽ Hạ Thiên Phàm sẽ khiến bọn hắn thấy hứng thú.
Đã nhìn thấy kết cục trận chiến này, nên mọi người mang theo tâm thần rung động dần dần rời đi, Vấn Thiên Ca cũng hướng về phía Vấn gia đi tới, Vấn Ngạo Tuyết đứng đó khẽ gật đầu với Vấn Thiên Ca.
- Vấn huynh!
Đúng lúc này, có một giọng nói bay vào trong tai Vấn Thiên Ca cùng với Vấn Ngạo Tuyết, hai người lập tức ngoảnh lại, liền thấy thân ảnh của Lâm Phong.
- Lâm Phong!
Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy Lâm Phong, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười vui vẻ, lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp, thấy hắn cười Lâm Phong liền nghĩ tới tình cảnh trước kia ở Tuyết vực.
- Khiến Lâm huynh chê cười rồi.
Hình như Vấn Thiên Ca có một tia cười tự giễu, nhưng Lâm Phong cũng không có quan tâm nhiều, tâm cảnh của Vấn Thiên Ca rất bất phàm, hắn mang một lần thất bại này ghi trong lòng, nhưng không có nghĩa nó ảnh hưởng đến tâm chí võ đạo của hắn, có người chiến bại thì chán trường, có một số người tâm tính kiên định, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, Vấn Thiên Ca hiển nhiên thuộc về hạng người sau.
- Vấn huynh cần gì quá khiêm tốn, người trong võ đạo, làm gì có ai suốt đời bất bại, con đường võ đạo là không ngừng thay đổi trở lên mạnh mẽ, trên đó gặp không biết bao nhiêu là đối thủ, chiến bại là chuyện thường.
Lâm Phong khách khí nói ra.
- Nhưng từ khi Lâm huynh quật khởi tại Bát Hoang, ta lại không thấy Lâm huynh có thua qua trận nào!
Vấn Thiên Ca cười nói ra.
- Ta đều bị Tề Thiên Hành lưu đày, suýt nữa chết đi còn gì.
Lâm Phong lắc đầu nói.
- Chuyện này tự nhiên không thể tính được.
Vấn Thiên Ca cười cười, nhưng lập tức chìa tay ra nói:
- Lâm huynh hiếm có dịp đến Vấn gia ta chơi, đi, lần này nhất định phải ngồi một chút mới được, để chúng ta đón tiếp Lâm huynh!
Hôm nay Thiên Đài cùng Vấn gia có quan hệ nửa đồng minh như cũ, hơn nữa huynh đệ Vấn Thiên Ca và Lâm Phong cũng chưa từng có cái gì đụng chạm, thậm chí Vấn Ngạo Tuyết và Lâm Phong còn có tình cảm sư huynh đệ nữa, vị bằng hữu Lâm Phong này, Vấn gia tự nhiên cam tâm tình nguyện kết giao, thân phận của Lâm Phong, sớm đã không giống như khi vừa tới Bát Hoang nữa rồi, bất kỳ một cổ thế lực nào cũng muốn trở thành bằng hữu với hắn.
- Thực không dám giấu diếm, lần này đến đây, kì thực có một việc muốn nhờ.
- Cứ nói đừng ngại!
- Ta muốn mượn Thiên Hư cổ trận dùng một lát, đi đến Tuyết Nguyệt quốc một lần.
Lâm Phong không có giấu diếm cái gì, hắn tin tưởng Vấn gia sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu này của hắn, cho dù có khả năng phải tốn một cái giá nào đó.
- Chút chuyện nhỏ này, tự nhiên không có vấn đề gì!
Vấn Thiên Ca rất sảng khoái đáp ứng:
- Thế nhưng Lâm huynh nên nể mặt đến Vấn gia ngồi một chút.
- Không cần đâu, thời gian của ta rất ít, còn nhiều thời gian ngồi với nhau mà, nếu có cơ hội ta sẽ tới bái phỏng!
Vấn Thiên Ca trầm ngâm một lát, muốn mở miệng, lại nghe Vấn Ngạo Tuyết nói:
- Lâm Phong, ngươi muốn về thăm nhà phải không, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến, Vấn gia ta tại Tuyết Nguyệt có bố trí một cái truyền tống trận, thông suốt Bát Hoang, như vậy ngươi đến đó cũng thuận tiện hơn rất nhiều, không cần vượt qua cái lộ trình xa xôi này.
Vốn Lâm Phong muốn cự tuyệt, nhưng nghe thấy nửa câu sau của Vấn Ngạo Tuyết thì hắn bỏ đi loại ý niệm này, hắn kinh ngạc nhìn Vấn Ngạo Tuyết, không nghĩ tới Vấn gia tại Tuyết Nguyệt còn bày ra truyền tống trận, quả nhiên ngày xưa sự tình ở Tuyết Nguyệt bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, đáng tiếc không có tường nào gió không lọt qua được, cuối cùng vẫn bị Bát Hoang biết được, đương nhiên, nếu như việc này không bị truyền ra, bọn hắn cũng mở không ra phong ấn Phong Ma Đại Đế bày xuống.
- Ta ở Tuyết Nguyệt nhiều năm như vậy, một mực cùng gia tộc lên kế hoạch việc này, mặc dù hôm nay sự tình đã xong, nhưng ta vẫn muốn quay về Tuyết Nguyệt nhìn một chút, dù sao ta cũng sinh sống ở đó nhiều năm, ta muốn tới Thiên Nhất học viện nhìn một chút.
Vấn Ngạo Tuyết cười nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, không nói thêm gì, Vấn Thiên Ca và Vấn Ngạo Tuyết mang theo hắn đi tới chỗ bày Thiên Hư cổ trận, nằm tại một địa phương vô cùng bí ẩn của Vấn gia.
Phía trên truyền tống trận cổ xưa, tràn đầy hoa văn phức tạp, lực lượng hư không cường thịnh, cái Thiên Hư cổ trận này đã sớm định vị được Tuyết Nguyệt quốc, nên khi Vấn Thiên Ca cùng Vấn Ngạo Tuyết muốn dùng, người thủ hộ cổ trận sẽ không nói gì, và mang Thiên Hư cổ trận mở ra, một đạo ánh sáng hư không kinh khủng xông về phía vòm trời, còn thân ảnh của Lâm Phong cùng Vấn Ngạo Tuyết, lập tức biến mất bên trong cổ trận.
Thời điểm Lâm Phong cùng Vấn Ngạo Tuyết xuất hiện lần nữa, cả hai đã đứng ở trên một phiến sơn mạch bao la mờ mịt rồi.
- Vân Hải sơn mạch!
Truyền Tống Trận không có khả năng mang vị trí hoàn toàn khoá lại, mỗi lần truyền tống đều có một ít sai lệch, nhưng loại trận pháp cổ xưa như Thiên Hư cổ trận, sẽ có độ sai lệch không lớn lắm, lúc này Lâm Phong à Vấn Ngạo Tuyết đang đứng trên Vân Hải sơn mạch, thời điểm Lâm Phong quan sát phía dưới liền sửng sốt một chút, Vân Hải sơn mạch từng bị sụp đổ, vậy mà lại một lần nữa đứng vững trong sương mù bao la mờ mịt, nguy nga và đồ sộ.
Càng làm cho người rung động chính là cái sơn mạch này giống như không phải do tự nhiên hình thành, mà do từ từng khối cự thạch chồng chất tạo thành, nhưng nó lại hoàn mỹ đến mức lạ kỳ, nếu như không nhìn kỹ thậm chí không cách nào phân biệt ra, nó cùng với Vân Hải sơn mạch ngày xưa, cơ hồ giống nhau như đúc.
- Tốt.
Lâm Phong nhịn không được nói ra một chữ tốt, trong hai tròng mắt lộ ra một tia ôn hòa, bóng người di động cuống dưới, đệ tử của Vân Hải Tông vẫn tu luyện ở đó, chỗ này vẫn có Phong Vân hạp cốc, có Sinh Tử Đài, tất cả đều quen thuộc, thân thiết như vậy, đối với Vân Hải Tông, Lâm Phong có một thứ tình cảm khó bỏ, không có Vân Hải Tông đã không có Lâm Phong hắn, hắn sớm đã chết rồi.
- Các ngươi là ai, đến Vân Hải Tông ta có chuyện gì!
Lúc này, có một thanh niên bay lên không, dùng chân nguyên bao bọc lấy thân thể của hắn hạ xuống trước mặt Lâm Phong, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, hai người này tùy ý đứng ngạo nghễ phía trên vòm trời, thậm chí không có sử dụng chân nguyên lực lượng, đây là biểu hiện của cường giả Thiên Vũ cảnh.
- Ta chỉ tùy tiện đi ngang qua một chút!
Lâm Phong mỉm cười với thanh niên kia, niên kỷ người này không lớn, mà đã có tu vi Huyền Vũ nhị trọng, không tệ chút nào.
Bước chân hướng về phía dưới đi tiếp, Lâm Phong đi tới Phong Vân hạp, nhìn người phía dưới tu luyện, ở đó cũng không thiếu người đang chiến đấu trên Sinh Tử Đài, khí thế võ đạo tỏa ra rất đậm đặc, hơn nữa, so với một đời trước kia, hôm nay Vân Hải Tông cường đại hơn quá nhiều, dù sao, Vân Hải Tông hôm nay cũng là một trong những thế lực siêu phàm của Tuyết Nguyệt quốc, tất cả những chuyện này đều do Lâm Phong đứng sau.
Hằng năm, đều có vô số thanh niên đến đây, muốn đi vào Vân Hải Tông, trở thành ngoại môn đệ tử, thậm chí người của các đế quốc xa xôi cũng tới, bởi vì có lời đồn đãi, Lâm Phong vì Tuyết Nguyệt quốc để lại một khoản tài phú kinh khủng, Hoàng thất Tuyết Nguyệt dùng một phần trong đó đến trùng kiến Vân Hải Tông, nên Vân Hải Tông cầm giữ rất nhiều công pháp và võ kỹ đáng sợ, thậm chí nơi đó còn có rất nhiều Thánh khí.
Thanh niên kia không dám ngăn trở Lâm Phong, mà nhanh chóng tiến đến thông báo cho trưởng lão tông môn, hai người như vậy hàng lâm, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lâm Phong ngồi trên biên giới của hạp cốc, chỉ vào cái Sinh Tử Đài kia cười nói:
- Ngày xưa, ta đã từng ở bên trên chiến đài cùng người ta quyết đấu.
- Hiện tại quay đầu nhìn lại, có tư vị thật khác!
Vấn Ngạo Tuyết đứng ở Lâm Phong sau lưng, thấp giọng cười.
- Đích thật có tư vị khác!
Lâm Phong bình tĩnh nói ra, rồi hồi tưởng lại đủ loại tình cảnh lúc trước, vô luận khoái hoạt hay không hài lòng, hôm nay đều hóa thành hồi ức ấm áp.
Vấn Ngạo Tuyết vẫn đứng đó, hôm nay Lâm Phong đối với Vân Hải Tông mà nói, hắn đã đứng ở đỉnh cao tuyệt đối, ngày xưa có người đứng ở phía trên đỉnh nhìn Lâm Phong, hôm nay, Lâm Phong cũng đứng bên trên nhìn bọn hậu bối.
- Lỗ trưởng lão cùng Lâm trưởng lão.
Lúc này, người bên trong Phong Vân hạp cốc nhìn thấy trong hư không có mấy người bay tới, không khỏi lộ ra thần sắc khác thường, bọn hắn lập tức nhìn thấy hai vị trưởng lão hướng về vị trí hai vị thanh niên lạ mặt đang đứng đi tới, lúc này bọn hắn mới chú ý tới hai vị thanh niên kia, người đang ngồi nhìn rất sáng sủa, nhưng ánh mắt thâm thuý lại lộ ra vẻ tang thương, giống như đã trải qua rất nhiều sự việc, người còn lại, áo trắng như tuyết, dĩ nhiên là một nam nhân phi thường xinh đẹp.