Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Thời điểm cảm nhận được pháp tắc công kích đang thâm nhập vào cơ thể mình, vẻ mặt Viêm Hoàng từ kinh ngạc đến chấn động, hắn dường như không tin được chuyện này là sự thật.
Hắn không hề phòng bị gì, cho dù có thì cũng đã bị Tiêu Viêm và vài tên thiên tài Hỏa Diệm Sơn xóa bỏ, hắn lao đến bên cạnh thằng nhóc với ý định dốc lòng bồi dưỡng, cuối cùng thằng bé đã đến được nơi này, vốn hắn còn nghĩ ngày hôm nay thầy trò có thể đoàn tụ với nhau nhưng có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, đệ tử mà mình yêu thương và đào tạo hết lòng suốt mấy chục năm qua khi trở về lại đưa pháp tắc công kích vào cơ thể mình.
Nếu như Viêm Hoàng có phòng bị thì dù trúng độc cũng sẽ không thể dễ dàng bị người ta đưa pháp tắc công kích vào cơ thể như thế, dù sao hắn cũng là Hoàng, độ nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, chỉ đáng tiếc mạng hắn lại bị đệ tử của chính bản thân cướp đi.
Cảm nhận được lực lượng hủy diệt đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể, ánh mắt Viêm Hoàng tràn đầy thống khổ nhìn chằm chằm đệ tử mình yêu thích nhất đang đứng trước mắt, trên mặt Tiêu Viêm đã không còn nụ cười nào mà giờ đây chỉ có sự lạnh lùng hiện hữu mà thôi, bên trong đó còn tồn tại sát ý.
- Chết đi!
Tiêu Viêm rống giận một tiếng, bay đến với tốc độ cực nhanh.
- Rống…
Viêm Hoàng phát ra một tiếng gào thét đáng sợ, bên trong hắn như đang đứt thành từng khúc, hỏa diễm đáng sợ đang tạo ra những khe nứt màu đen trên da hắn, ngọn lửa này như một cái miệng hắc ám, nó như muốn thôn phệ cả nơi này.
Tiêu Viêm dần được bao bọc bởi một áo giáp của lửa, ánh sáng ngọc phát ra làm lóa cả mắt, đây là do pháp tắc lực lượng ngưng tụ ra nhưng khi hắn bị công kích thì nó xuất hiện vết nứt rồi thân thể Tiêu Viêm bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, té trên mặt đất hộc ra máu tươi, quần áo trước ngực hắn đã bị đốt cháy, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mọi người cũng không quá quan tâm đến tình huống của Viêm Hoàng bên này cũng bưởi vì một khắc Tiêu Viêm ra tay kia thì các đệ tử cũng hướng về sư tôn bọn họ mà xuất thủ nhưng khi Bạo Phong công kích lại bị Thiên Ma Hoàng phát giác kịp thời nên phản kích lại, tên đó bị đánh bay ra ngoài.
- Vì sao?
Viêm Hoàng gào thét làm cho trời đất dường như bị rung động, trên người hắn hiện tại tràn ngập hỏa diễm đáng sợ, hắn bây giờ đã hóa thành người lửa rồi.
- Sư tôn!
Sắc mặt Phó Hắc trắng bệch, người luôn yêu thích việc bẫy người khác như hắn hiện tại lại cảm thấy lạnh cả người, sư tôn lại bị sư huynh người yêu thích nhất đánh lén, người là Vũ Hoàng với khí thế che kín cả đất trời, thân thể đã được trải qua vô số lần rèn luyện, mạnh mẽ vô cùng nhưng bây giờ lại bị như thế, có thể thấy được pháp tắc lực lượng công kích mạnh đến thế nào, trong tình huống không hề phòng bị thì đối phương đã đưa pháp tắc lực lượng công kích vào cơ thể sư tôn, muốn giết chết Viêm Hoàng.
Đám người Lâm Phong và Vũ Hoàng đã tách ra xa, Lâm Phong nhìn thấy đôi mắt Viêm Hoàng lúc này tràn đầy sự bi phẫn, hắn cũng cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên sự tức giận, hành động này là đại nghịch bất đạo, đường đường là một Vũ Hoàng mà lại phải chết trong tay đệ tử của mình, chuyện này cho dù Viêm Hoàng có nằm mơ cũng không ngờ được.
- Thiên Ma Hoàng nguy hiểm thật, đến Lôi Hoàng cũng bị đánh lén, còn Vũ hoàng của Nhân Dục Thiên Đường và Tê Phượng Sơn, Lạc Thiên Các, Huyễn Thế Thiên Cung Vũ, chỉ trong nháy mắt cũng bị tập kích bởi những đòn trí mạng, những vị đệ tử này cùng nhau về lại không phải đoàn tụ mà là hủy diệt.
Lâm Phong khẽ nói trong lòng, hắn cảm thấy có một âm mưu khổng lồ đang bao phủ nơi đây, ánh mắt hắn không tự chủ mà nhìn sang phía đông, hôm nay là đại hôn của Tề Viêm, Đông Hoàng là người triệu tập chúng Hoàng dến đây, nếu như không có bữa tiệc rượu này và không có người làm chứng về việc hạ độc với chúng Hoàng, mọi người sẽ nghi ngờ chuyện này có phải do người Tề gia của Tề quốc gây nên?
- Không có lí do, chỉ vì ngươi đáng chết mà thôi.
Sát ý trên người Tiêu Viêm phóng thích, hắn cảm thấy bản thân bị một cỗ lực lượng cường hãn bao phủ, nó dường như muốn nghiền nát hắn nhưng hắn đã nắm được pháp tắc lực lượng, có được pháp tắc công kích kinh khủng vô cùng, điểm khiếm khuyết của hắn là lĩnh ngộ đại thế còn Viêm Hoàng lại lấy việc đó ra áp bách hắn.
- Sư tôn, ngươi đã trúng độc rồi, nếu như điều động lực lượng nhưng ngươi không thể khống chế được thì chỉ có chết nhanh hơn thôi.
Tiêu Viêm cười một cách trào phúng, bước chân hơi lùi lại, tuy nắm trong tay pháp tắc lực lượng nhưng vẫn còn sự chênh lệch rất lớn với cảnh giới Vũ Hoàng, dù cho người đó có là một vị Vũ Hoàng gần chết đi chăng nữa.
- Phó Hắc, đi!
Viêm Hoàng giận dữ hét lên một tiếng, cả người được hỏa diễm bao quanh, hắn không đi giết Tiêu Viêm mà lại cầm trên tay một quyển sách, nó nhất thời cuốn lấy thân thể Phó Hắc, hắn lập tức nhảy đến rồi bay lên không, hỏa quang xông lên bầu trời theo, hắn biết hiện tại thời gian của mình không còn nhiều lắm nhưng vẫn dùng sức mạnh nghịch thiên để áp chế pháp tắc lực lượng hủy diệt cơ thể, tuy có thể sống nhưng lại phải trở thành một phế nhân, như thế hắn không hề cam lòng.
Tiêu Viêm khinh sư phản bội, nhất định phải chết!
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời đột ngột có một bàn tay lớn xuất hiện mang theo khí thế đàn áp mà giáng xuống, đánh thân thể Viêm Hoàng trở lại mặt đất, thân thể hắn trở nên có chút hư ảo, ánh mắt hắn không ngừng nhìn về từng bóng người lần lượt xuất hiện trên trời mà cảm thấy lạnh lẽo vô tận.
- Sư tôn!
Phó Hắc phun ra một ngụm máu tươi nhưng ánh mắt vẫn nhìn Viêm Hoàng không thôi, trong đôi mắt lộ ra sự bi phẫn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến người ta trở tay không kịp, đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy như mình đang mơ, lần này đến Tề quốc không lẽ là ngày diệt vong sao?
Không chỉ có Phó Hắc bi phẫn mà một số người khác cũng vậy, Thiên Ma Hoàng cùng sáu vị Vũ Hoàng khác đều có thể ngăn chặn kịp thời nhưng năm vị của Lạc Tiên Các, Tê Phượng Sơn, Nhân Dục Thiên Đường, Lôi Hoàng đảo và Huyễn Thế Thiên Cung đều bị vết thương trí mạng, nhất là Lôi Hoàng, bản thể của hắn là ám kim lôi điểu, một con yêu thú có khả năng phòng ngự rất đáng sợ nhưng bản thân hắn lại là người bị thương nặng nhất, một con yêu thú đã từng ở Lôi Hoàng đảo nay đưa lực lượng pháp tắc lôi điện cuồng bạo công kích vào cơ thể hắn khiến cho lục phủ ngũ tạng đều muốn hủy diệt, thân thể bị nghiền nát, tùy thời có thể chết.
Lâm Phong thấy trong đôi mắt các lôi yêu hộ tống Lôi Hoàng đến đây đều tràn ngập màu đỏ, bắt đầu sinh ra sự đồng cảm, một cảm giác khó tả khi nhìn thấy một tai nạn thảm khốc và nhiều người phải chịu đau đớn thế này.
Vũ Hoàng của Nhân Dục Thiên Đường có vẻ đẹp anh tuấn không tả nổi nhưng hiện tại trên mặt chỉ còn lại vẻ dữ tợn, cả người đẫm máu, trên mặt vốn tái nhợt nay lại càng không có huyết sắc.
Phượng Huyên và Phong Linh Nhi chạy đến bên người Vũ Hoàng Tê Phượng Sơn, hoa dụng thất sắc, hai vị tuyệt thế mĩ nhân lúc này khiến người ta có loại cảm giác sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Thiên Ma Hoàng và Vũ Hoàng của Lục Dục Tiên cung vẫn còn sợ hãi, ánh mắt bọn họ không tự chủ lộ ra cảm kích nhìn về phía Vũ Hoàng, vừa rồi ngay lúc chỉ treo mành chuông, bọn họ chợt nghe có một tiếng quát, một màn kia vô cùng nguy hiểm nếu như bọn họ né không kịp thì không biết hiện tại sẽ thế nào, bây giờ họ vẫn còn đổ đầy mồ hôi.
Vị ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc u mê, câu nói này quá đúng mà.
Lúc này, mọi người lại nhìn lên trời thấy một đám người khoắc áo bào đen xuất hiện, khí tức bọn họ như đại dương lúc nào cũng dâng trào cơn sóng, cả người đều lộ ra sát ý mạnh mẽ, dù có đứng bên dưới mọi người vẫn cảm nhận được nó.
- Chúng ta đã bị bao vây!
Lúc này có một giọng nói truyền đến, khắp nơi hiện lên các bóng đen vây bọn họ vào giữa.
- Người vừa rồi công kích Viêm Hoàng đã sử dụng pháp tắc hệ thổ, chắc hẳn là một vị Vũ Hoàng, trong những người này có Vũ Hoàng sao??
Mọi người cảm thấy thân thể hơi lạnh lẽo, đây là cỗ thế lực kinh khủng đến từ đâu mà lại hạ độc người khác nhưng cũng may không sao, còn những đệ tử trở về lần này chắc đều là người của họ, những người này dường như muốn một lưới bắt hết tất cả, giết chết chúng Hoàng có mặt tại nơi này.
Yên tĩnh, không gian xung quanh vắng vẻ và yên lặng đến lạ lùng, chỉ còn lại tiếng hô hấp và những nhịp tim đập nhanh không ngừng.
- Các ngươi là ai?
Đông Hoàng ngẩng đầu nhìn các thân ảnh trong hư không.
Nhưng không có một người nào để ý đến hắn cả, một thân ảnh trong đó hướng mắt nhìn về phía bàn của sứ giả đại nhân nói:
- Sứ giả đại nhân không liên quan đến việc Cửu U, nên ta thỉnh các vị hãy tiếp tục uống rượu, nếu như có chỗ nào đắc tội, sau này ta sẽ đích thân tạ tội rồi dâng ra giải dược!
Sứ giả đại nhân mỉm cười, vẫn một bộ dạng vân đạm phong khinh như trước mà không hề mở miệng nói gì, hắn cùng những người trong bàn cũng đang dùng ánh mắt hăng hái nhìn những chuyện xảy ra mà không hề có một tia lo âu.
- Thí Hoàng Đồng minh sao?
Lúc này truyền đến một tiếng nói khiến cho lòng mọi người khẽ run.
Thí Hoàng Đồng minh đã từng bị người Bát Hoang bao vây tiêu diệt, từ đó đến nay chỉ thỉnh thoảng xuất hiện vài sát thủ, thế mà hôm nay lại toàn diện xuất kích lần nữa, bọn chúng muốn nuốt hết Bát Hoang Cửu U, chém tận giết tuyệt chúng Hoàng!
Đối phương vẫn không nói gì, mọi người chỉ thấy được một đôi mắt được che đậy đang lộ ra vử dị thường, vươn tay giơ tay đôi tay khô héo già nua.
Trong hai tay có một viên đan dược màu đen, sau đó là âm thanh khàn khàn phát ra từ miệng hắn:
- Ai muốn ăn viên thuôc này, ăn nó có thể giữ được mạng sống!
- Đan dược?
Mọi người cười nhạt trong lòng, đan dược sao, nếu như dùng viên đan dược này không biết có bị gì không nữa, sẽ chết nhanh hơn hay bị đối phương khống chế trên tay mà ùy ý vuốt ve đây.
- Ta đảm bảo một khi ăn nó vào các ngươi có thể sống mạnh khỏe!
Thanh âm khàn khàn lại truyền đến nhưng mọi người đều trầm mặc, bọn họ tu luyện được đến hôm nay đã trở thành cường giả của một phương mà lại phải làm nô dịch cho người khác? Vậy thì tu luyện còn ý nghĩa gì nữa!
Vì sao nhân vật thiên tài của Bát Hoang, Cửu U lại trở thành người bị đồng minh Thí Hoàng không chế trên tay?
Trong chuyện hôm nay, Đông Hoàng hắn rốt cuộc diễn vai gì?
Tuy Tề quốc cũng là người bị hại nhưng đoàn người sẽ tin tưởng vào lời nói của Đông Hoàng sao?