Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi để đến đây xem Thiên Bích, sao có thể chỉ vì một câu nói đã đi được!
Lâm Phong bước chậm rãi về trước, ánh mắt sắc bén, nếu như đây là quy định của Thiên Bích sơn trang, hắn đương nhiên sẽ không có ý gì, cho dù có phải trả một cái giá cao để được vào hắn cũng nguyện ý nhưng hiện tại vấn đề không nằm trong quy định của nơi này mà chỉ do những người trước mắt khinh thường không cho bọn hắn vào.
Sau khi những vị kia bước vào liền đuổi những người còn lại ra, đám người đang đứng đây hẳn đang muốn nịnh nọt người bên trong.
- Chẳng lẽ ngươi muốn xông vào à!
Tên cầm đầu cười lạnh:
- Tên trước ngươi kia cũng đã từng muốn xông vào nhưng lại bị bọn ta chặn lại và hắn cũng chỉ có thể rời đi, hôm nay nếu các ngươi không biết tốt xấu cũng đừng trách chúng ta không khách khí!
- Nói chuyện cùng bọn hắn làm gì cho tốn hơi sức.
Một nữ tử băng lạnh đứng bên cạnh thanh niên kia đột nhiên mở miệng, ánh mắt quét đến hai người Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, sư huynh rõ ràng thấy hai người này xinh đẹp nên mới nói chuyện khách khí với tên Lâm Phong đó, mà vẻ đẹp của bọn họ làm cho lòng nàng đột nhiên sinh loại chán ghét, đố kị.
- Làm người phải biết thức thời, cớ chi phải tự mình chuốc khổ, đến lúc đó các ngươi có muốn đi cũng không được!
Vị nũ tử đó lạnh lùng nói, Thiên Bích sơn trang có vị trí kì diệu vô cùng nên bất cứ ai muốn vào sơn trang cũng đều khách khí với bọn họ, cường giả họ đã gặp nhiều rồi, sớm đã quen với việc nhìn thấy cường giả Tôn Vũ tầng tám, tầng chín, còn tu vi của Lâm Phong cùng lắm chỉ là Tôn Vũ tầng sáu đỉnh phong thôi, Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi lại càng yếu hơn nên đương nhiên bọn hắn không hề đặt đám Lâm Phong vào mắt.
- Lâm Phong ta đến sơn trang này để mượn xem Thiên Bích!
Lâm Phong tiến bước về trước, tiếng bước chân cùng lời nói vừa rồi vang vọng khắp hành lang, mọi người đều có thể nghe rất rõ ràng lời hắn nói.
- Tự tìm chết!
Tên kia thấy Lâm Phong không những không rời đi mà lại còn tiến về phía hắn.
“Đông!”
Trong nhóm người có một vị nhanh chóng bước lên nghênh tiếp Lâm Phong, xung quanh liền vang lên âm thanh xé gió vù vù, trời đất rung động, cảm giác như linh khí trong thiên địa đều bị hắn điều động mà tụ lại quanh thân hắn, sau đó, một cỗ khí tức cuồng bạo hướng về phía Lâm Phong chèn ép, cả không gian xung quanh cũng bị đè nén.
- Cảnh giới Tôn Vũ tầng sáu lại có thể họi tụ khí tức thiên địa mạnh gấp trăm lần tu vi như vậy, tuyệt đối vượt qua cấp bậc Tôn Vũ tầng sáu rồi!
Lâm Phong sau khi cảm nhận lực lượng của đối phương thì nghĩ thầm, thanh niên Tôn Vũ tầng sáu này có khả năng còn lợi hại hơn tên này, hơn nữa trong sơn trang hẳn là còn người mạnh mẽ hơn bọn họ, có thể nói đây là nơi tàng long ngoạ hổ, khó trách bọn họ lại có thể cao ngạo như vậy, họ hoàn toàn có cơ sở để làm thế, cũng không trách được việc nhóm Tiêu Vũ bị đánh trở về.
Cường giả sống ẩn trên thiên hạ này cũng không ít, nếu không có Vũ Hoàng, Lâm Phong hắn cũng không biết được trong một thôn nhỏ hẻo lánh này lại có một cường giả mạnh mẽ sinh sống, hơn nữa còn nắm giữ Thiên Bích, mỗi người trong sơn trang này lại rất am hiểu lực lượng của trời đất, có lẽ vị ẩn sĩ này có tu vi cũng không kém nếu không thì Thiên Bích sơn trang này lại có thể tránh được sự dòm ngó của các thế lực khác chứ, dĩ nhiên việc này cũng có liên quan đến mối quan hệ của trang chủ, ai đến hắn cũng đều cho vào nên các chư Hoàng cũng không làm khó gì.
“Ông!”
Trên người Lâm Phong bùng phát ra cỗ khí thế không hề thua kém tên kia, cả hai cỗ khí thế cuồn cuộn này gộp lại có thể phá nát được nơi đây, trong hư không dường như tồn tại một ranh giới rõ ràng, nơi hai nguồn lực va chạm nhau rồi dội ra khiến cho không khí dần trở nên căng thẳng, khẩn trương, có chút cảm giác hít thở không thông.
- Khí thế thiên địa gấp trăm lần sao!
Người đứng trên mái nhà khẽ nhíu mày, Lâm Phong thế mà cũng có khí thế mạnh mẽ như vậy, trong cấp bậc Tôn Vũ tầng sáu mà đã lĩnh ngộ được khí thế cường đại rất đáng quý, dù sao thì mọi người ai cũng chỉ lo tăng cao cảnh giới và coi trọng các loại công pháp công kích, nhiều người đợi đến khi cảnh giới luyện được đến đỉnh phong mới bắt đầu lĩnh ngộ khí thế thiên địa này, còn người Thiên Bích sơn trang bọn hắn lại đi con đường trái ngược, trước tiên phải lĩnh ngộ khí thế thiên địa rồi dùng nó để tẩy rửa bản thân, để hai bên cùng hỗ trợ lẫn nhau mà tăng cấp.
Tu vi của Lâm Phong là Tôn Vĩ tầng sáu, hắn lại không phải người của Thiên Bích sơn trang, thế mà lại có được khí thế mạnh mẽ vậy nên bọn họ rất ngạc nhiên.
Đám người đối diện Lâm Phong đều cứng đờ, cỗ khí thế này của Lâm Phong mạnh ngang ngửa tên kia, cảnh giới Lâm Phong lại cao hơn một bậc, hiển nhiên hắn thua rồi.
- Ta lĩnh ngộ khí thế thiên địa mạnh mẽ, hơn nữa khi công kích còn có thể dung nhập được khí thế này vào đòn đánh khiến cho nó mạnh lên gấp nhiều lần, điều này đồng nghĩa với ciệc ta có thể thắng được hắn dù có sự chênh lệch kia!
Tên Tôn Vũ tầng năm nghĩ thầm, nghĩ thế hắn liền bước mạnh mẽ về phía trước, trên người khẽ truyền ra tia khí tức mạnh mẽ, cả người hắn giống như một yêu tượng, hai chân như hai trụ đá, từng bước chân đều khiến cho mặt đất rung động đến nứt cả ra.
Lâm Phong đứng chắp tay, trường bào bay bay, thân ảnh thờ ơ, khi hắn bước chân ra lần nữa cũng là lúc trời đất như rung chuyển,một cỗ khí thế mạnh mẽ làm cho đối phương có cảm giác bất ổn.
- Nứt ra cho ta!
Ngay khi chân Lâm Phong chạm đất, hư không như bị nứt ra, bước chân của đối phương trong khoảnh khắc bị sụp xuống khe, ngay lập tức luồng khí thế cuồng bạo đập vào người hắn muốn xé tan hắn ra.
- Cút!
Lâm Phong vẫn một tư thái vân đạm phong khinh, lại lần nữa bước chân lên, thêm một tiếng vang phát ra, thân thể người nọ như bị một sức nặng ngàn cân đánh vào, bay ra xa, miệng phun ra dòng máu tươi.
Một thân ảnh xuất hiện trên hư không tiếp lấy thân thể người kia, sau đó thả hắn xuống, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lâm Phong, chân không ngừng bước về trước.
- Ngươi vậy mà lại nắm giữ lực lượng mạnh gấp trăm lần thiên địa chi thế nhưng như thế vẫn chưa có tư cách để giương oai tại Thiên Bích sơn trang này, nể tình ngươi có thiên phú không tồi, bây giờ xin lỗi sư đệ ta, ta sẽ cho phép ngươi ngày khác có thể trở lại.
Thanh niên Tôn Vũ tầng sáu thả sư đệ đã bị tổn thương nặng của mình xuống, liếc nhìn Lâm Phong đầy lạnh lùng, câu nói mang theo sự kiêu căng lẫn cao ngạo, sư tôn không thích tranh đấu, nếu như Lâm Phong chịu xin lỗi, hắn sẽ thả cho Lâm Phong một con ngựa mà đi, nếu không thì hắn sẽ khiến cho tên đó một đi không trở lại.
“Ông!”
Một cỗ lực lượng áp bách đánh về phía hắn, không một ai đáp lời hắn mà chỉ có cỗ khí thế này đập đến.
- Nhỏ như hạt gạo mà cũng dám giương oai!
Người kia hừ một tiếng, bước chân hướng về phía Lâm Phong, giây phút đó lực lượng trong thiên địa như điên cuồng, hoá thành một cỗ thuỷ triều hung mãnh, đáng sợ đến cực hạn, nhiêu đó cũng đã đủ ép một người Tôn Vũ tầng sáu chết vì không thở được.
- Hiện tại cho dù ngươi có muốn cầu xin ta cũng đã muộn!
Người kia liên tục bước lên hai bước khí thế thiên địa đã dâng lên đến cực điểm, ước chừng 200 lần uy áp đại thế.
- Thật đáng sợ!
Khi Lâm Phong cảm nhận được cỗ uy áp này thân thể như bị rơi vào một cái ao, có một loại cảm giác khó kiềm chế được, nhưng lúc này trong mắt hắn lại hiện lên sự hưng phấn, tên này nhất định đã ngộ được Thiên Bích, tu vi cũng chỉ là Tôn Vũ tầng sáu mà đã có thể lĩnh ngộ được thiên địa đại thế 200 lần, ngộ tính của Lâm Phong hắn từ trước đến nay vô cùng cường đại, sao có thể bị đối phương làm gì được chứ.
Còn muốn hắn quỳ xuống xin tha sao? Haha, buồn cười đến cực điểm, trong mắt Lâm Phong loé lên đạo hàn quang, thiên địa đại thế cũng chỉ là một loại lực lượng,chẳng lẽ tên này cho rằng có được 200 lần thiên địa đại thế thì có được tất cả sao!
“Xuỳ~Xuỳ~!”
Từng âm thanh xé rách không khí vang lên, trên người hắn có luông không gian mờ mịt vây quanh, gió nhẹ nhàng tiêu sái.
Đột nhiên thân thể hắn phóng ra như tên lửa, trong luồng khí thế kinh khủng kia xuất hiện vô số thân ảnh Lâm Phong.
- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là đại thế!
Tên kia gần như phóng ra cùng lúc với Lâm Phong nhưng sau một khắc hắn đã cảm thấy sai sai, xung quanh hắn lúc này rất nhiều tàn ảnh, không thể phân biệt được đâu là bản thể của Lâm Phong.
“Ầm ầm!”
Trong không gian phât ra âm thanh vù vù, đột nhiên xuất hiện một chưởng tay trên trời rơi xuống khiến cho trời đất bị lay động dữ dội như muốn sụp đổ, luồng áp lực kinh khủng này khiến tên đó phải ngẩng đầu nhìn lên rồi sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, thân thể hắn vội vã muốn di chuyển để né tránh nhưng lại phát hiện ra không thể, áp lực này chèn ép đến nỗi hắn không cách nào động đậy được.
“Ba…”
Một tiếng vang thanh thuý truyền đến tai mọi người, giây phút đó, luồng khí thế cường hãn kia tan thành mây khói ngay lập tức như chưa từng xuất hiện, thân thể tên Tôn Vũ tầng sáu kia bay ra xa té lăn lông lốc, trên mặt hắn có năm dấu tay rõ ràng, hắn lúc này thì đang bưng mặt hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Lâm Phong.
- Nhỏ như hạt gạo mà đòi giương oai!
Lâm Phong lạng lùng nhìn thân ảnh trên mặt đất, mang lời nói của đối phương trả lại cho chính hắn:
- Tìm người yếu hơn ngươi mà nói lời này a!
Người nọ đứng dậy, trong lòng có chút run rẩy, mặt hắn bây giờ đã sưng phồng lên, mơi vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo mà hiện tại đã bị ăn một bạt tay làm hắn ngã lăn ra đất một cách nhục nhã, 200 lần thiên địa đại thế cũng không ngăn được đối phương.
Đồng bạn của hắn cũng mang thần sắc khó coi không kém, giống như mỗi người đều bị Lâm Phong tát mộ cái.
Cùng lúc đó một âm thanh bước chân truyền đến, mọi người chỉ thấy ở phía xa xa xuất hiện một vài thân ảnh, người cầm đầu khoác trên người một chiếc váy dài xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại mang theo tia cao ngạo cùng lạnh lẽo, những người đi sau nàng đều câm như hến, đi nhanh theo sau chân nàng!