Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Lực lượng công kích linh hồn đáng sợ hơn công kích thân thể.
Thấy Mộc Trần lại giết chết một Vũ Hoàng, lực lượng pháp tắc trên người đối phương tiết ra ngoài, khiến trong lòng mọi người run sợ, mặc dù bọn hắn thừa nhận công kích thân thể Trung vị hoàng, những cường giả kia đều không có khả năng sẽ lập tức chết đi, bọn họ vẫn có thể kiên trì, nhưng mà công kích linh hồn của Mộc Trần khiến bọn hắn hồn phi phách tán, bất luận phòng ngự mạnh mẽ cỡ nào đều dư thừa.
Lúc đó, bước chân Nham Thạch Vũ Hoàng ngừng lại không tiến nữa, hắn am hiểu pháp tắc thổ diễn hóa, mà lực lượng pháp tắc nham thạch có lực phòng ngự vô cùng đáng sợ, có thể khiến toàn thân bao trùm một áo giáp quang nham đáng sợ, nó đáng sợ đến nỗi công kích của Trung Vị Hoàng bình thường, hắn tự tin có thể thừa nhận được một hai lần, nhưng công kích của Mộc Trần lại trực tiếp giết chết linh hồn, hắn không dám đi đỡ.
- Ah. . .
Nhưng vào lúc này, một một tiếng kêu thảm thiết ở phương hướng khác truyền đến, khiến cho đôi mắt của đám người có chút nhảy lên.
- Sư tôn!
Thanh âm Y Nhân Lệ lộ ra vẻ bi thương, nhìn sư tôn nằm xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ sợ hãi, đôi mắt khuynh thành đã không còn mị hoặc nữa, chỉ có hoảng loạn.
Chỉ thấy thân thể Lục Dục Vũ Hoàng bị một màn sáng xuyên qua, màn sáng hư không đáng sợ kia giống như một tỳ văn màu vàng vậy, mà lực lượng pháp tắc cũng bắt đầu thoát ra ngoài, đây là biểu hiện của việc Vũ Hoàng bỏ mình.
- Y Nhân, hãy sống cho thật tốt!
Lục Dục Vũ Hoàng lộ ra một nụ cười thê lương, ngoái đầu nhìn lại Y Nhân Lệ một cái, vẫn khuynh thành như cũ, Mộc Trần tru sát hai vị Vũ Hoàng của đối phương, Trung Vị Hoàng của đối phương lại giết chết Lục Dục Vũ Hoàng, hơn nữa số lượng của Vũ Hoàng của đối phương còn nhiều hơn bên này, đám người không dám tưởng tượng, thế lực sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh là một thế lực to lớn đến dường nào.
- Oanh!
Một cỗ lực lượng đáng sợ xé rách thân thể Lục Dục Vũ Hoàng, tên cường giả Trung Vị Hoàng góc cạnh rõ ràng kia bước chân hơi đạp mạnh đi về phía Mộc Trần.
Lâm Phong nhìn xung quanh một cái, trận chiến đấu khiến sắc mặt hắn lộ ra vẻ đặc biệt yếu ớt, nếu như Viêm Đế lại không phá được phong bế hư không này, đối với đám người từ tiểu thế giới đi ra, tuyệt đối là một tai họa đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, đại địa dao động, đám người rõ ràng cảm nhận được cỗ nhịp đập này, giống như khắp đại địa đều muốn bị lật tung, lập tức một cỗ sức mạnh núi lửa phun trào đột nhiên xuất hiện ở giữa, một tiếng nổ ầm vang lên, trong hư không tựa như có cái gì đó bị rách nát vậy, khiến cho đôi mắt đám người đang chiến đấu ngưng lại, Viêm Đế thành công rồi!
Lúc này, cái tên cường giả Trung Vị Hoàng đã giết chết Lục Dục Vũ Hoàng đang chiến đấu với Mộc Trần, con ngươi vô cùng sắc bén kia nhìn về phía Viêm Đế nơi xa, trong nội tâm rất kinh ngạc, tại sao có thể như vậy, người đi ra từ tiểu thế giới kia làm sao có thể phá vỡ phong tỏa hư không, cái này tựa hồ không có khả năng, nhưng đối phương lại có người làm được.
- Tư Không Trường Minh, ngươi tới giúp ta đối phó người này, ta đi ngăn cản hắn!
Vị cường giả này nói với một vị Trung Vị Hoàng khác, lập tức một người thay thế thân ảnh của hắn, mà hắn nhanh chóng bước về phía Viêm Đế, một bước bước ra vật đổi sao dời, hư không dịch chuyển, ánh mắt của mọi người đều không cách nào đuổi kịp tốc độ của hắn, hắn nhìn ra Viêm Đế bước đi rất nhanh, tên đó am hiểu lực lượng di động câu thông thiên địa, không chặn giết người kia, hắn ta có thể sẽ mang những người nơi này đi.
- Đi, phân tán đi!
Mộc Trần thấy phong tỏa hư không bị phá mở, điên cuồng hét lên với đám người Lâm Phong một tiếng, bây giờ thân thể của hắn đều bị đốt cháy, giống như linh hồn đang thiêu đốt.
- Đại sư huynh!
Thần sắc của những người Thiên Đài mãnh liệt run lên, tuy bọn họ đã biết Mộc Trần chính là Thạch Hoàng, nhưng bọn hắn vẫn xưng hô Mộc Trần là đại sư huynh như cũ, qua nhiều năm như vậy sớm đã trở thành một thói quen.
- Oanh!
Thân thể Mộc Trần giống như bạo nổ, rất nhiều hư ảnh của hắn xuất hiện bắt những người không phải Hoàng lại, mãnh liệt bỏ chạy về các hướng với tốc độ vô cùng đáng sợ.
- Đi nơi nào!
Ánh mắt Tư Không Trường Minh lạnh đến mức tận cùng, hư không biến ảo, phía trên bầu trời xuất hiện một đôi mắt đáng sợ đảo quanh hư không, khiến hư không rung chuyển, mà Mộc Trần biến thành hư ảnh cũng không ngừng tan vỡ.
Hỏa diễm trên người Mộc Trần bùng lên, ngàn vạn thần niệm bay lên hư không, vô số chưởng ấn thay đổi thất thường, bay thẳng về Tư Không Trường Minh, khiến hắn không cách nào khống chế đôi mắt trong hư không..
Mà lúc này, thân thể của Lâm Phong và Vũ Hoàng bị hư ảnh Mộc Trần cuốn đi với tốc độ cực kỳ đáng sợ, xung quanh bọn hắn còn có rất nhiều hư ảnh Mộc Trần khác, toàn bộ đều bảo vệ bọn hắn trốn đi, mà những người Thiên Đài khác được bảo vệ chạy trốn về các phương còn lại.
- Lâm Phong, chạy mau!
Hư ảnh Mộc Trần lại có thể phun ra tiếng người, nương theo đó sau lưng hư ảnh không ngừng tiêu tan. Thân ảnh đang bắt lấy Lâm Phong cùng Vũ Hoàng bắt đầu đốt cháy, tốc độ gia tăng mãnh liệt, trở nên nhanh hơn, ngay lập tức không biết đi ra bao xa.
- Đại sư huynh, ngươi cũng bảo trọng.
Lâm Phong nhìn hư ảnh Mộc Trần ngưng trọng nói.
- Yên tâm đi, bọn hắn muốn đánh chết ta nào có đơn giản.
Hư ảnh Mộc Trần cười nói, tiếp tục thiêu đốt chính mình.
Lâm Phong thở dài, cuối cùng người chính thức cứu viện tất cả người trẻ tuổi vẫn là Mộc Trần người đứng đầu thủ vọng giả, Thiên Ma Hoàng vừa mở miệng đã muốn bỏ chạy, Sát Thủ Chi Hoàng cũng không có chiến ý quá mạnh mẽ, dù sao đối với bọn họ mà nói, mạng của bọn họ đương nhiên trân quý hơn so với đám đệ tử, chỉ cần bọn hắn không chết là đủ, còn đại sư huynh lại giúp tất cả mọi người chạy trốn, bởi vì hắn chờ mong một ngày nào đó, những người này có thể phá hủy cỗ Thí Hoàng Đồng Minh này.
- Ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây thôi, mảnh thiên địa này rất lớn, đi ra ngoài, bọn hắn sẽ không tìm thấy ngươi đâu.
Thân ảnh Mộc Trần ngày càng hư ảo, cuối cùng biến mất trong hỏa diễm, lúc này Lâm Phong vẫn còn trong sa mạc, nhưng chỗ hắn đứng cách rất xa nơi chiến đấu vừa rồi.
- Sư tôn!
Lâm Phong vịn Vũ Hoàng, hôm nay bản thân Vũ Hoàng bị trọng thương, cần hắn chiếu cố, cho nên Mộc Trần mới để hai người bọn họ cùng một chỗ, để bọn họ có thể dựa vào lẫn nhau, Vũ Hoàng bị thương vẫn là Vũ Hoàng, vẫn có lực uy hiếp cường đại như cũ.
- Ta vẫn ổn.
Vũ Hoàng khẽ cười với Lâm Phong, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lo lắng, Lâm Phong hiểu được sư tôn đang lo lắng cho sự an nguy của đại sư huynh cùng với mọi người Thiên Đài.
- Sư tôn, tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh một chút!
Lâm Phong mở miệng nói, Vũ Hoàng đương nhiên hiểu rõ, tuy bọn hắn được Mộc Trần dùng lực lượng đốt cháy linh hồn đưa đến nơi xa xôi này, nhưng xa không có nghĩa đã thoát khỏi nguy hiểm, tốc độ của Vũ Hoàng rất đáng sợ, nếu như đối phương thoát khỏi Vũ Hoàng để đến đây tìm kiếm, thì rất nhanh có thể tìm thấy bọn họ.
Vì thế hai người không dám trì hoãn một giây, điên cuồng lóe lên rời đi.
- Có người?
Nhưng vào lúc này, đám người Lâm Phong phát hiện ở xa xa có mấy đạo thân ảnh đang phóng tới bên này, cảnh tượng này khiến Lâm Phong cứng đờ. Khí tức trên người những người này vô cùng cường đại, không biết có phải Vũ Hoàng hay không nữa, cho dù không phải thì bọn họ cũng là nhân vật cường đại chỉ dưới Vũ Hoàng thôi.
- Lâm Phong, đối phương bốn người trong đó có một Vũ Hoàng.
Lời nói của Vũ Hoàng khiến Lâm Phong cảm thấy có chút tuyệt vọng, thế lực thật đáng sợ. Ở nơi xa xôi như vậy, vẫn có một đám người đang chờ bọn hắn, loại phòng ngự này khiến người ta có loại cảm giác hít thở không thông, nếu không phải những người kia không muốn giết bọn hắn, chỉ sợ bọn họ đều đã chết rồi, còn có nếu không có Viêm Đế và Mộc Trần, căn bản không ai có thể đi ra khỏi mảnh không gian kia.
- Đáng hận!
Bên trong con ngươi Lâm Phong hiện lên một tia lạnh lùng, nếu không phải sứ giả đại nhân kia không tuân thủ quy tắc thế giới, không có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống này, điều này chứng tỏ sứ giả kia đã bị mua chuộc, đương nhiên, chính bọn hắn cũng đánh giá thấp lực lượng ngăn chặn bên này, ngay chư Hoàng Bát Hoang xuất động đều không đủ.
Tận lực xua tan cỗ bất an khủng hoảng kia, Lâm Phong hắn phải giữ tinh thần tỉnh táo tuyệt đối, trong lòng có niềm tin vô cùng mãnh liệt, sống thật tốt, đi ra ngoài nhìn non sông tươi đẹp!
- Các ngươi trốn không thoát đâu!
Cường giả Vũ Hoàng trong bốn người kia đạm mạc nói, ánh mắt nhìn Vũ Hoàng một cái, vẫn còn có một tên Vũ Hoàng bị thương trốn thoát, có điều nơi đây chính là cực hạn của bọn họ rồi. Những người này chạy không thoát khỏi lòng bàn tay bọn hắn đâu. Chỉ thấy hắn nâng hai tay lên, lực lượng lôi điện nhè nhẹ lóe lên, khí sát phạt trên người phóng thích, lộ ra sát ý với Vũ Hoàng.
- Thả chúng ta đi, ta đưa cho ngươi chỗ tốt mà ngươi ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!
Trong lúc đó, Lâm Phong lạnh lùng nói, khiến cho cường giả Vũ Hoàng kia hơi dừng lại, lập tức cười cợt nhìn Lâm Phong nói:
- Chỗ tốt gì?
- Đại Đế cổ kinh!
Lâm Phong bình tĩnh nói, khiến cường giả Vũ Hoàng đang tươi cười kia lập tức cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén, sau đó đánh giá Lâm Phong giống như nhìn một món bảo vật, trên người Lâm Phong có Đế Kinh?
- Ngươi không nên nghĩ giết ta diệt khẩu, Đế Kinh này là do ta tình cờ đạt được, chỉ tồn tại ở trong thần niệm của ta, nếu như ngươi giết ta, không còn có cái gì nữa, không tin thì ngươi có thể đánh cuộc một phen!
Lâm Phong giống như nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, tiếp tục mở miệng nói, khiến cho người kia nhìn thật sâu Lâm Phong một cái.
- Ngươi hãy chứng minh là ngươi đang nắm giữ Đế Kinh đi!
- Công pháp ta tu luyện chính là một bộ Đế Kinh, ngươi hãy cảm nhận thật tốt đi!
Sau đó ma khí ngập trời trên người Lâm Phong phóng thích ra, trên dưới gió lốc là một mảnh đen kịt lạnh buốt, giờ khắc này, Lâm Phong tùy ý đứng ở đó làm người ta sinh ra ảo giác, hắn giống như một Ma Vương kiêu ngạo.
- Hơi thở này, ngay cả Hoàng Kinh cũng không đạt đến a!
Đôi mắt Vũ Hoàng kia sáng lên, càng ngày càng sắc bén, hắn tu luyện Hoàng Kinh đương nhiên cảm nhận được rồi, Lâm Phong thật sự có Đế Kinh. Lúc này, ánh mắt của hắn đều trở nên nóng rực, một bộ Đại Đế cổ kinh đủ để khiến người ta điên cuồng.
- Thả chúng ta đi, ta sẽ truyền thụ Đế Kinh cho ngươi.
Thanh âm của Lâm Phong tràn đầy lực hấp dẫn, khiến cho đầu óc của Vũ Hoàng kia nhanh chóng xoay chuyển, Lâm Phong đến cùng có dụng ý gì, chẳng lẽ mình đáp ứng thả hắn, hắn dám truyền thụ Đế Kinh cho mình?