Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1531 - Tiên Cung Thiên Bảo

Tiên Cung Thiên Bảo Tiên Cung Thiên Bảo viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Trớ chú, hắn cảm thấy bên trong thần niệm có lực lượng trớ chú, còn có một cổ thần niệm có lực phá hoại kinh khủng, Lâm Phong chỉ có Tôn Vũ tầng bảy cũng dám ám toán hắn!

Ánh sáng lôi điện kia giống như muốn xuyên thủng ánh mắt Lâm Phong, giờ phút này trong tròng mắt của hắn cũng bộc phát ra thần mang đáng sợ, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Bạo!

- Oanh!

Lôi Điện Vũ Hoàng chỉ cảm thấy đầu kịch liệt run lên, trong nháy mắt hoảng hốt, lại có lực lượng hồn phách trớ chú bạo nổ trong đầu hắn, còn có thần niệm cường đại và trớ chú thuật cùng nhau công kích hắn.

- Đi tìm chết!

Hai tròng mắt Lâm Phong lộ ra thần sắc điên cuồng, thần niệm của hắn vẫn cùng thần niệm của Lôi Điện Vũ Hoàng tương liên, tàn hồn vô tận đốt cháy, thần niệm trớ chú điên cuồng phóng thích, ngay cả Thần Niệm Cung Khuyết đều bị đốt cháy, xâm nhập đốt cháy thần niệm đối phương, hắn không cầu giết chết đối phương, chỉ cầu làm cho đối phương ngốc trệ trong thời gian ngắn ngủi, hoặc mất đi lực lượng phản kháng.

Vũ Hoàng có thực lực gì, lúc Lâm Phong đáp ứng Lôi Điện Vũ Hoàng, hắn đã biết Lâm Phong sắp hành động. Trong lúc thần niệm Lâm Phong và tàn hồn thần niệm trong đầu đối phương điên cuồng bạo nổ, Vũ Hoàng xuất thủ, hắn ngưng tụ toàn bộ lực lượng, điều động pháp tắc mạnh nhất trực tiếp đánh một chưởng vào vị trí trái tim Lôi Điện Vũ Hoàng, lực lượng pháp tắc vô cùng trầm trọng xuyên qua thân thể đối phương, tàn sát bừa bãi trong cơ thể Lôi Điện Vũ Hoàng, phá hủy tất cả.

- Rống!

Lôi điện Vũ Hoàng điên cuồng gào thét một tiếng, thiên địa lung lay, đột nhiên ánh sáng lôi điện trên người hắn bắn ra phủ kín một mảnh không gian, đánh vào người Vũ Hoàng, cũng nện trên người Lâm Phong, có điều Vũ Hoàng đã lợi dụng lực lượng pháp tắc trợ giúp Lâm Phong phủ thêm một tầng áo giáp, nhưng vẫn bị đánh nát như cũ.

- Rống!

Lâm Phong phát ra một tiếng nộ khiếu, giống như điên cuồng, từ trước tới nay trong lòng hắn chưa từng có tín niệm nhất định phải giết chết đối phương, còn bây giờ giết, giết, đối phương không chết thì hắn chết, sớm muộn gì sẽ có ngày này, hắn chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi.

Kiếm quang không thể đâm phá đầu của đối phương, giờ phút này, Lâm Phong không sợ hãi, dùng một kích mạnh mẽ giết thần Phật, xuyên qua đầu của đối phương.

- Oanh Tạch...!

Một đạo lôi điện từ trên trời đánh xuống, chỉ thấy bên trong thân thể của đối phương có một tôn hư ảo Lôi Thần chi ảnh xuất hiện, vị Lôi Thần chi ảnh này rõ ràng lấy Lôi Điện Vũ Hoàng làm gốc thể, cầm trong tay lôi chùy ngập trời.

- Vũ Hồn này quá mạnh mẽ!

Thần sắc Vũ Hoàng chấn động, hư ảnh này là Vũ Hồn hồn phách của đối phương. Vũ Hồn cô đọng đến nơi cực mạnh mẽ vẫn là hồn phách của Vũ tu, nhưng có thể rời khỏi cơ thể một mình hiện ra.

Vũ Hoàng đạp mạnh, điều động lực lượng vô tận đánh vào hồn phách của Lôi Điện Vũ Hoàng, thân thể đối phương bị diệt, nhưng bởi vì Vũ Hồn đủ cường đại, cho nên không có phá diệt theo thân thể, tuy vẫn bị trọng thương, nhưng vẫn có thể rời khỏi thân thể, hóa thành hồn phách độc lập tồn tại bên ngoài.

Lần đầu tiên, Lâm Phong chính thức nhìn thấy bản thể hư ảnh cùng Vũ Hồn cùng tồn tại bên ngoài. Lúc hắn tu luyện công pháp cường thịnh có khi sẽ xuất hiện bản tôn hư ảnh, chẳng lẽ khi cường thịnh tới trình độ nhất định, Vũ Hồn cùng bản thể có thể ngưng hợp thành hai bản chính?

Còn nhớ rõ lúc hắn vừa tiếp xúc với Vũ đạo, có nghe qua một quy tắc chung của Võ giả, Vũ Hồn là hồn phách của Võ giả!

Thân thể Vũ Hoàng trùng thiên, điều động lực lượng ngập trời đánh vào hư không, lực lượng pháp tắc đánh như điên trên hồn phách đối phương, làm cho hồn phách đối phương càng thêm hư ảo, lúc này, đôi mắt của hư ảnh kia dữ tợn đến cực hạn, hai tay vũ động lôi điện trên trời hung hăng đánh về phía Vũ Hoàng, ngay sau đó, Vũ Hoàng điều động lực lượng pháp tắc bao bọc thân thể của mình, đồng thời cũng bao bọc thân thể Lâm Phong, lôi điện đánh xuống dưới, thân thể Vũ Hoàng cùng Lâm Phong bị chém đến mức máu không ngừng trào ra, mà hư ảnh kia không có lưu lại, trực tiếp bỏ chạy, dù sao cái hồn phách hư ảo kia giống như tùy thời đều có dấu hiệu biến mất.

Vũ Hoàng và Lâm Phong đều nằm trên mặt đất, Vũ Hoàng vốn trọng thương bây giờ thương thế càng nặng hơn trước, toàn thân vô lực, mà lục phủ ngũ tạng của Lâm Phong cũng đều quay cuồng, rất thảm. Đã không giết được đối phương, chính mình còn thảm như vậy, thật đáng tiếc, có điều đối phương chỉ còn lại hơi thở mỏng manh, quét dọn cái uy hiếp lớn này, đối phương tùy thời có khả năng tiêu tán hồn phách, sợ rằng quá sức rồi.

- Sư tôn, người không sao chứ?

Lâm Phong chật vật đứng lên, cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng.

- Không sao, chúng ta phải về thôi!

Vũ Hoàng nở nụ cười bò dậy nhìn Lâm Phong:

- Lâm Phong, ngươi đã làm rất tốt rồi, đối phương có thể chạy thoát vì hồn phách của hắn cường đại hơn Bát Hoang Hạ Vị Hoàng rất nhiều, dù ta đã dùng hết sức lực cũng chỉ hủy diệt nhục thể của hắn thôi, không hủy diệt được hồn phách hắn, có trách thì trách lực sát thương lực lượng pháp tắc của ta không đủ mạnh.

Vũ Hoàng biết rõ Lâm Phong cố gắng bao nhiêu, những ngày này Lâm Phong đều tu luyện để cho mình rơi vào trong lực lượng thống khổ vô tận, phải dùng một kích trí mạng đối với Vũ Hoàng kia, nếu như không có Lâm Phong công kích, hắn không có cơ hội đánh trúng đối phương. Bọn hắn điều biết, chỉ cần đối phương không chết, bất luận kéo dài bao lâu, hai người bọn hắn đều sẽ chết. Lúc Lâm Phong nói liều mạng, hắn không có phản đối gì, hoàn toàn đồng ý với Lâm Phong, bọn hắn đánh thắng canh bạc lớn, quét sạch một cái uy hiếp thật lớn.

- Đúng vậy!

Lâm Phong cũng cười cười, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, lực lượng lôi điện lực xuyên qua bầu trời, cho nên người bên trong bộ lạc Cổ Bảo tất nhiên sẽ phát hiện, bọn hắn cần phải đi ngay.

Điều động lực lượng còn sót lại, hai người họ lặng lẽ lách qua con đường thông suốt bộ lạc Cổ Bảo, khi bọn họ an toàn vào trong Cổ Bảo liền trở về sân nhỏ của mình.

Quả nhiên đúng như dự đoán của bọn họ, người trong tòa thành bộ lạc đều đã bị kinh động, bên trong bộ lạc đã vô cùng hỗn loạn, chung quanh đều có tiếng kêu.

Lâm Phong và Vũ Hoàng rời khỏi đám người, bọn hắn không thể tùy ý bại lộ được, nếu không một khi có người của cỗ thế lực tìm đến, rất dễ dàng liền có thể tìm thấy bọn họ.

Lặng lẽ đẩy cửa sân nhỏ ra, Lâm Phong và Vũ Hoàng đi vào trong đó, nhưng lại thấy dưới ánh trăng, một đạo thân thể nhu mỹ an tĩnh ngồi trên ghế đá trong sân, một màn này khiến cho hai ngẩn người, lập tức nội tâm sinh ra rất nhiều ý nghĩ, thậm chí, trong nháy mắt trong đầu Lâm Phong còn hiện lên sát ý.

- Các ngươi trở về rồi à, bên ngoài đang rất loạn, ngươi lại đang bị thương không nên tùy tiện đi loạn!

Thiếu nữ cười nhu hòa với hai người, nhẹ nhàng nói, sau đó lại nhìn về phía Lâm Phong:

- Sao ngươi lại biến thành bộ dạng như vậy, không phải bị nam nhân trong bộ lạc bắt nạt đấy chứ? Ngày mai ta sẽ giúp ngươi xem một chút, giờ các ngươi nghỉ ngơi sớm đi.

Nói xong thiếu nữ liền chậm rãi đi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua người Lâm Phong, Lâm Phong có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể đối phương đi qua như một làn gió nhẹ.

Lúc rời đi, thiếu nữ còn giúp bọn hắn đóng kỹ cửa sân nhỏ lại, Lâm Phong và Vũ Hoàng liếc nhau một cái, cứng họng đi vào trong phòng, một đêm không có chuyện gì xảy ra, bên ngoài huyên náo giống như đã không còn quan hệ với bọn họ.

Cả đêm đấy, Lâm Phong và Vũ Hoàng chỉ đi điều tức. Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Doãn liền tới chữa thương cho Vũ Hoàng, tra xét thương thế của Vũ Hoàng, sau đó nàng không nói bất cứ điều gì cả, yên lặng lấy tiên linh khí đánh ra một đạo tiên quyết vào người Vũ Hoàng, sau đó thời gian dần trôi qua, tiên linh lực du tẩu trong cơ thể Vũ Hoàng, sưởi ấm lục phủ ngũ tạng cùng với kinh mạch bị phá vỡ của hắn. Quả nhiên, lần này thương thế Vũ Hoàng còn nghiêm trọng hơn so với lần đầu tiên nàng thấy, nhưng Mục Doãn vẫn trầm mặc như cũ, không nói thêm một câu gì.

- Ta giúp ngươi xem một chút.

Mục Doãn trị liệu cho Vũ Hoàng xong, quay ra nói với Lâm Phong.

Lâm Phong khẽ gật đầu, duỗi bàn tay ra, chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh của Mục Doãn đặt trên bàn tay hắn, tiên linh lực lại lần nữa bùng nổ, theo kinh mạch của hắn rót vào trong cơ thể, tiên quang là Pháp Quyết chuyên môn chữa thương. Lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy toàn thân đều có một cỗ khoan khoái dễ chịu không nói nên lời, công pháp tu luyện của đối phương rất kỳ lạ, mặc dù tu vi của Mục Doãn không phải rất mạnh mẽ, nhưng chữa thương lại vô cùng lợi hại, cho dù Vũ Hoàng bị trọng thương, nàng đều có thể khiến Vũ Hoàng dần dần khôi phục, tiến độ chậm chạp nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt.

- Vì sao bọn hắn lại gọi ngươi là nữ tế ti?

Lâm Phong nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, tùy ý tìm đề tài hỏi.

- Bởi vì từ nhỏ chúng ta không phải vì chính mình mà sống, vì thế được gọi là nữ tế ti.

Mục Doãn cúi đầu, nhẹ giọng nói, môi hơi có vài phần tự giễu.

- Không vì mình mà sống?

Lâm Phong nghi ngờ nói:

- Không phải bây giờ ngươi rất tốt sao? Người bộ lạc đều rất tôn trọng ngươi, thậm chí không ít người ái mộ ngươi!

- Cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo ở các đại bộ lạc lựa chọn nữ hài nhỏ tuổi, sau đó dạy bảo các nàng năng lực kỳ thực để bồi dưỡng các nàng thành nữ tế ti trong bộ lạc được người người kính ngưỡng, cho bộ lạc ánh sáng, nhưng mà nữ tế ti không có tự do, tất cả các nàng đều thuộc về Tiên Cung Thiên Bảo kia, kể cả mạng sống!

Thanh âm Mục Doãn vẫn rất nhẹ, nàng không biết tại sao mình lại nói với Lâm Phong những thứ này, có lẽ bởi vì nàng biết rõ bí mật Lâm Phong đi?

- Các ngươi từ tiểu thế giới đến, còn chưa từng đi vào bên trong thành trì, đợi đến lúc thương thế của các ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn bọn ngươi đi xem Tiên Cung Thiên Bảo rộng lớn uy nghiêm đến cỡ nào?

Mục Doãn ngẩng đầu lên, cười với Lâm Phong, nhưng thanh âm của nàng lại làm cho đôi mắt Lâm Phong ngưng lại!

Bình Luận (0)
Comment