Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Tốc độ của Vũ Hoàng áo tím rất nhanh, chỉ một lát hắn đã trở về, hơn nữa còn mang theo Mục Doãn.
Thân thể hai người đáp xuống phía trên biên giới hành lang chiến đài, lúc này, Mục Doãn thấy Lâm Phong đang kéo Tề Vũ Thần, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, thật không ngờ, nàng hiển nhiên không ngờ tới Lâm Phong sẽ đứng trên chiến đài, hơn nữa lại hành hạ Tề Vũ Thần thê thảm như thế, lúc Vũ Hoàng áo tím mang nàng tới, nàng thậm chí còn không biết lý do vì sao.
Nhưng lúc này, nàng giống như đã hiểu rõ, trong đôi mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng, ấm áp.
- Doãn nhi, đến bên kia khán đài Vấn Thiên Bảo đi, tiền bối sẽ chăm sóc cho ngươi!
Lâm Phong nói với Mục Doãn, mọi người đều cho rằng tiền bối trong miệng Lâm Phong chính là Nghịch Trần Vũ Hoàng, đương nhiên, có Nghịch Trần Vũ Hoàng ở đây, người Tề Thiên Bảo hoàn toàn không dám ra tay đối phó Mục Doãn đâu.
- Được.
Mục Doãn không có hỏi nhiều, thân hình lóe lên, một lát sau đến bên cạnh khán đài Vấn Thiên Bảo, yên lặng nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, đến bây giờ, nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
- Cút!
Cánh tay của Lâm Phong mạnh mẽ vung lên, lập tức thân thể Tề Vũ Thần bay về phía Tề Thiên Bảo.
Vũ Hoàng áo tím giơ tay ra, lập tức thân ảnh lóe lên tiếp được Tề Vũ Thần, hít một hơi thật mạnh, một hậu bối nắm giữ tiềm lực cực lớn ở Tề gia nếu như chết trong tay Lâm Phong, hắn cũng không tiện khai báo, dù sao Lâm Phong từ trong tay hắn chạy mất, hơn nữa lại cởi bỏ được khống chế, tuy rằng tất cả những thứ này có khả năng do Tề Vũ Thần tự làm tự chịu, nếu như hắn không phái người giết Lâm Phong, sẽ không phát sinh chuyện hiện tại.
Rốt cuộc sau khi Lâm Phong rời khỏi nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo, đã xảy ra chuyện gì?
Trên chiến đài, đôi mắt của Lâm Phong tiếp tục chuyển động, người của các thế lực đều trầm mặc, bọn hắn thật muốn nhìn xem, Lâm Phong này đến cùng muốn gì?
Lúc này đây, ánh mắt Lâm Phong đã rơi vào chỗ của Dược Vương Tiên Cung, khiến cho mấy vị thanh niên cường giả của Dược Vương Tiên Cung nhíu mày, ánh mắt sắc bén khẽ di chuyển? Chẳng lẽ Lâm Phong cũng muốn động đến Dược Vương Tiên Cung sao?
Nhưng mà bọn hắn phát hiện, ánh mắt Lâm Phong không nhìn về phía bọn hắn, mà theo thân thể của bọn hắn, nhìn về phía chiến đài của Dược Vương Tiên Cung, cuối cùng rơi vào người lão giả râu bạc trắng đang ngồi trên chiến đài của Dược Vương Tiên Cung, cường giả trung vị Hoàng.
Lão giả râu bạc trắng đương nhiên cũng chú ý tới Lâm Phong, râu dài khẽ bay, ánh mắt đạm mạc nhìn Lâm Phong, nhưng lúc này Lâm Phong chỉ vươn tay với hắn, nói:
- Lấy đồ ra!
- Hả?
Mọi người thấy một màn này sửng sốt một chút, lấy đồ ra?
Lâm Phong đòi cường giả Dược Vương Tiên Cung vật gì vậy? Trong lòng lão giả râu bạc trắng biết rõ, mà một ít cường giả Dược Vương Tiên Cung cũng biết Lâm Phong muốn cái gì?
Ngày đó, có một vị cường giả Vũ Hoàng tự xưng là Vũ Trị, cõng Lâm Phong đang bị thương đi tới nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, gặp được lão giả râu bạc trắng, cầu hắn chữa thương cho Lâm Phong, thậm chí còn quỳ xuống cầu cứu, nhưng mà lão giả râu bạc trắng nhận lấy nhẫn trữ vật của Vũ Trị, nói đó là thứ bồi thường cho việc Vũ Trị tự ý xông vào chỗ hắn, còn kêu Vũ Trị cút, giờ phút này Lâm Phong đòi đồ, đương nhiên là vật lúc trước Vũ Trị giao cho lão giả râu bạc trắng rồi.
Ánh mắt lão giả râu bạc trắng hờ hững nhìn Lâm Phong, một tên Tôn Vũ tầng bảy dám tự tay đòi đồ của hắn, không thể không nói, lá gan của Lâm Phong rất lớn, đương nhiên, lúc trước lá gan của Lâm Phong đã được chứng minh, đánh Chu Thiên Nhược, hành hạ Tề Vũ Thần, khiến Tề gia giao ra Mục Doãn, tựa hồ hoàn toàn không có việc gì hắn làm không được.
Nhưng mà, hắn thân là cường giả trung vị Hoàng, chẳng lẽ lại vì một câu nói của Lâm Phong mà trả đồ đã tới tay hắn cho Lâm Phong sao?
Đây cũng không phải vật quý báu gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ người khác sẽ nhìn hắn như thế nào, mặt mũi trung vị hoàng của hắn để vào đâu?
- Ta khuyên ngươi hãy thu hồi những lời vừa mới nói của ngươi lại đi.
Lão giả râu bạc trắng mở miệng, thanh âm rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo lực lượng xuyên thấu mãnh liệt, trên chiến đài, chỉ có thanh âm của hắn đang vang vọng, khuyên Lâm Phong thu hồi lời nói.
Lúc này, ma ý trên người Lâm Phong cuồn cuộn một mực chưa từng thu liễm, nghe được những lời nói của lão giả râu bạc trắng, chân bước qua chỗ mười tám vị trí của cường giả Dược Vương Tiên Cung, mỗi một bước bước ra đều khiến cho đại địa hơi chấn động, hư không giống như thủy triều cuồn cuộn đáng sợ, hung mãnh đánh về phía những người kia.
Nhân tài đồng lứa trong Dược Vương Tiên Cung rất đông đúc, thậm chí bọn họ có bốn người tiến nhập vào mười tám vị trí đầu, còn nhiều hơn một người so với Vấn Thiên Bảo, mà tổng điểm chiến tích ít hơn Vấn Thiên Bảo, thiếu chút nữa bị cướp mất quyền chưởng khống vạn năm, đương nhiên dù vậy bọn hắn cũng là một trong ba thế lực lấy được quyền khống chế vạn năm ở tiểu thế giới.
Bên dưới một vạn năm, Bát Hoang Cửu U thì không chỉ có chỉ có một thế lực Thiên Khung Tiên Khuyết đơn giản như vậy.
Hơn nữa, Dược Vương Tiên Cung có hai người bước vào bốn vị trí đầu, hai người này đều vô cùng lợi hại, một người trong đó đoạt được vị trí thứ hai chỉ có một chiến bại, là thua ở trong tay Vấn Ngạo Phong.
Diệp Thăng là người cướp được vị trí thứ hai kia, thấy Lâm Phong từng bước đi đến, 800 lần đại thế chi lực cuốn lấy lực lượng thiên địa đang gầm thét, bá đạo không ai bì nổi. Trường bào trên người Diệp Thăng bay phất phới, nhưng hắn chẳng những không lùi bước, ngược lại bước lên trước một bước, hắn và Vấn Ngạo Phong giống nhau đều nắm giữ bảy trăm lần đại thế chi lực.
Hơn nữa, người Dược Vương Tiên Cung am hiểu năng lực không giống với những người khác.
Lúc này, mọi người chỉ thấy con ngươi của Diệp Thăng dần dần thay đổi trở lên yêu dị, chấn nhiếp nhân tâm, ánh mắt màu xanh thẫm làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
- Thực lực Diệp Thăng rất đáng sợ, cho dù Vấn Ngạo Phong đánh bại hắn cũng bỏ ra rất nhiều lực khí, người này tuy rằng thực lực đáng sợ, bá đạo vô biên, nhưng mà muốn chiến thắng Diệp Thăng am hiểu mê hồn chỉ sợ rất khó, nếu như chiến bại, thì kết cục của Lâm Phong sẽ rất thê thảm!
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, lấy thiên phú của mình làm tiền đặt cược, toàn bộ đánh bạc trên người Thanh Đế Sơn, nếu như Lâm Phong chiến bại một trận, và Thanh Đế Sơn cự tuyệt hắn, thì vận mệnh của Lâm Phong gần như có thể biết trước, hắn sẽ chết rất thảm.
Ngày xưa, Diệp Thăng là người đã tán dương Quân Mạc Tích rất khiêm tốn, nay hắn đã chiếm được vị trí thứ hai, mà Lâm Phong đã thấy qua một trận đấu của hắn, cũng thấy hắn rất mạnh mẽ.
Con ngươi màu xanh thẫm giống như muốn làm hỏng thần niệm của Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong cảm thấy đôi mắt đều không cách nào mở ra được, cảnh này khiến tâm thần Lâm Phong run lên, con ngươi của hắn thay đổi càng trở nên đen kịt lạnh như băng, bên trong ma nhãn, ma đạo ý chí mạnh mẽ cùng với trớ chú chi lực bùng nổ, va chạm với ánh mắt màu xanh thẫm của đối phương trong hư không.
- Lực lượng ma đạo ý chí thật mạnh, nó bảo vệ ma đồng tử bên trong, khiến đồng tử mê hồn của mình lại không xâm nhập vào được.
Diệp Thăng thầm nghĩ trong lòng, lập tức trong lòng khẽ nhúc nhích, từng sợi dây leo bao phủ thân thể của hắn, dây leo này hóa thành gốc cây vương đáng sợ, nâng thân thể Diệp Thăng lên, thậm chí giống như nắm giữ con ngươi của chính mình vậy.
Từng sợi dây leo to lớn tản ra tám hướng đánh về phía Lâm Phong, sắc bén vô cùng, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mà lúc này, quanh thân Lâm Phong xuất hiện ma ý vô tận, sát lục ma quyền cuốn lấy đại thế chi lực hung mãnh gào thét ra, lập tức những dây leo kia đều hóa thành bột phấn, dây leo nổ tung, nhưng vẫn có từng viên hạt giống bay về phía Lâm Phong, cực kỳ quỷ dị.
- Phong!
Diệp Thăng lạnh lùng quát một tiếng, lập tức cuồng phong cuốn qua, hạt giống theo gió mà động, càng vô ảnh vô hình, muốn bám vào người Lâm Phong.
- Lửa!
Tâm niệm Lâm Phong vừa động, lập tức ma hỏa sinh sôi mà ra, ma hỏa cường đại đốt cháy tất cả, nhiều loại tử bám lên người Lâm Phong, lập tức một cỗ cảm giác ăn mòn đáng sợ ăn mòn thân thể Lâm Phong, thậm chí nó giống như đang lan tràn, mọc rễ nẩy mầm, ăn mòn thân thể Lâm Phong, nhưng mà ma hỏa trên người Lâm Phong cũng cực kỳ bá đạo, áo nghĩa ma cùng áo nghĩa hỏa dung hợp thành ngọn lửa màu đen, đốt rất nhiều hạt giống muốn lan tràn thành hư vô.
- Ma, hỏa diễm, tựa hồ Lâm Phong này đã bày ra nhiều loại sức mạnh áo nghĩa đó?
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, không gian, ma, lửa, trớ chú, tử vong, bất diệt, nhiều áo nghĩa như vậy có mạnh có yếu, nếu như có thể toàn bộ hóa thân pháp tắc, khiến cho các hệ lực lượng pháp tắc lquán thể, vậy thì sẽ đáng sợ đến bậc nào, có điều loại tình huống này xuất hiện không lớn. Lúc rất nhiều cường giả thiên phú dưới Vũ Hoàng lĩnh ngộ không ít lực lượng áo nghĩa, nhưng bọn hắn chọn am hiểu một hai loại áo nghĩa thăng hoa làm pháp tắc, còn đồng thời lĩnh ngộ năm sáu loại lực lượng pháp tắc, thì thành tựu Vũ Hoàng nhiều hệ pháp tắc quá khó khăn.
Vô số người muốn bước lên Hoàng vị lĩnh ngộ một loại lượng lượng pháp tắc đều rất khó khăn, lại càng không cần phải nói nhiều loại!
- Đấu cùng người này phải tốc chiến!
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, Diệp Thăng am hiểu lực lượng rất kỳ lạ như mê hồn, hạt giống, ăn mòn, phong, cũng may bản thân hắn cũng am hiểu rất nhiều loại lực lượng mạnh mẽ như ma nhãn, ma hỏa, có thể chống cự công kích của đối phương, nếu đổi lại là một người khác, thì hắn rất dễ dàng bị lực lượng mê hồn cùng ăn mòn liên hoàn xoắn giết. Muốn đấu với loại người này không thể kéo dài, phải lấy lực lượng tuyệt đối cường đại trấn áp hắn.