Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Sau khi Lâm Phong trở về phòng, hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Từ khi Vô Cực đồng tới tay, những người khác như thế nào, hắn cũng chẳng muốn để ý. Rút kinh nghiệm bị người ám sát giáo vừa nảy, hắn đã triệu hồi Thần Vũ Vũ Hoàng ngay trước mặt của mọi người. Nên hắn không tin còn có người dám động thủ với hắn. Dù thật sự có một ít người có lòng dạ khó lường, muốn ra tay với hắn, thì Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng có sẽ giải quyết hết dùm a.
Khi bên ngoại dần trở nên yên tĩnh, Lâm Phong đã bất tri bất giác phóng thích Thiên Thư Vũ Hồn ra. Hắn cũng mang năm khối đồng ném vào ma thổ, sau đó thu Thiên Thư Vũ Hồn vào thể nội. Vũ Hồn, là trữ vật giới chỉ tốt nhất, đặt năm khối đồng trong Vũ Hồn, đố ai biết được.
Giờ phút này, thần niệm Lâm Phong đã xuất hiện bên trong Vũ Hồn ma thổ. Khi hắn nhìn năm khối đồng, Vô Cực đế cung xuất hiện. Mà phía dưới đế cung, Đế Cung Đồ cũng đã xuất hiện, một tấm hoàn chỉnh Đế Cung Đồ, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
- Thật là một nơi thần kỳ, không biết đây là nơi nào?
Lâm Phong mới chỉ đến đại thế giới, nên hắn cũng không biết địa điểm được đánh dấu trên bản đồ. Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, nơi đó vô cùng thần kỳ, tràn ngập một cỗ cảm giác kỳ diệu. Nơi đó được chia làm bốn khối, nhưng lại như hợp lại làm một. Trừ điểm đó ra, thì trên bản đồ còn đánh dấu một địa điểm, chỗ đó là một nơi trống rổng, không có bất kỳ đánh dấu gì.
Sau khi xem xét tỉ mĩ, Lâm Phong lấy thần niệm, sao bản đồ thành vài bản. Mặc dù hắn không biết đây là nơi nào, nhưng chắc chắn Vũ thúc biết, nên hắn chỉ cần yên lặng chờ đợi là được rồi.
- Oanh!
Đúng vào lúc này, hư ảnh của đế cung đột nhiên biến mất, thay vào đó là hình ảnh của một vị lão nhân tầm thất tuần*.
(* thất tuần: độ tuổi 70)
Một màn đó khiến Lâm Phong có chút cứng đờ. Hắn không ngờ, khi năm khối Vô Cực đồng tụ tập lại, lại huyễn hóa ra một đạo nhân ảnh.
- Ngài là Vô Cực Thiên Đế ư?
Lâm Phong liền thấp giọng hỏi một câu. Trên người lão nhân rõ ràng có khí tức chấn động. Nên lão giả đó có thể là thần niệm của Vô Cực Thiên Đế lưu lại khi còn sống, nó vẫn bảo tồn bên trong những khối đồng, chưa từng tán đi. Mà khi nghe được câu hỏi của Lâm Phong, lão nhân khẽ gật đầu, mở miệng nói:
- Ngươi tên gì?
- Vãn bối tên Lâm Phong!
Lâm Phong khom người hồi đáp. Hắn không ngờ mình có thể nhìn thấy thần niệm của Vô Cực Thiên Đế. Vô Cực Thiên Đế nhàn nhạt hỏi.
- Ta hỏi ngươi, nến đi vào Vô Cực đế cung, ngươi nhất định sẽ gặp cảnh cửu tử nhất sinh. Vô luận thực lực ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, không có vận khí, vẫn sẽ chết. Ngươi có nguyện ý đi đến đó không.
Cảnh này liền khiến cho Lâm Phong nhíu mày lại, sau đó hỏi.
- Tiền bối, xác suất tử vong là bao nhiêu?
- Trăm người đi vào, chỉ có một người có thể còn sống đi ra!
Lão giả thản nhiên nói, thanh âm của lão vẫn bình tĩnh như trước, không hề có nửa điểm gợn sóng.
- Nếu như thế, vãn bối tình nguyện buông tha. Xin tiền bối hãy chọn người khác.
Lâm Phong sẽ không đưa chính tính mệnh của mình giao phó cho vận mệnh, nên hắn không muốn đi.
- Chỉ cần ngươi còn sống, ngươi có thể đạt được truyền thừa của ta, ngươi không muốn sao?
Lão giả thất tuần lại nói.
- Không đi!
Lâm Phong lại cự tuyệt một lần nữa. Mặc dù không có Vô Cực Thiên Cung, hắn vẫn có cơ hội thành tuyệt thế cường giả. Nên hắn không cần phải mang tính mệnh ra đặt cược.
- Tốt, chúc ngươi may mắn.
Lão giả nhẹ gật đầu, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng, trực tiếp chui vào đầu Lâm. Khi thấy cảnh đó, thần sắc Lâm Phong ngưng lại. Vào lúc này, trong đầu của hắn có một ít ký ức kỳ lạ, khi nhìn những ký ức kia, đôi mắt Lâm Phong liền cứng đờ. Sau đó lập tức nở một nụ cười khổ.
Trước khi Thiên Đế chết, hắn đang mang thần niệm phong tồn bên trong rất nhiều khối đồng cũng, sau đó lại phân mỗi khối đồng thành năm khối nhỏ hơn, phân bố ra địa vực mênh mông vô tận. Khi năm khối đồng hợp nhất, có thể huyễn hóa ra Vô Cực Đế Cung Đồ, cũng khiến cho thần niệm Thiên Đế hội tụ, tái hiện thế gian.
Trên thế giới rộng lớn, bao la bát ngát này, có rất nhiều nơi đều xuất hiện các khối đồng giống như khu vực của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo. Khi người những nơi khác tập hợp đủ năm khối đồng, cũng sẽ xuất hiện Đế Cung Đồ. Nếu như chỉ có Đế Cung Đồ, đương nhiên chưa thể tìm được Vô Cực đế cung, đạo thần niệm của Vô Cực Thiên Đế mới là chìa khoá của Đế cung.
Đây cũng coi như cách Vô Cực Thiên Đế tìm kiếm truyền nhân sau khi chết. Nên có rất nhiều người đều có cơ hội đạt được truyền thừa Vô Cực đế cung. Lâm Phong hắn chỉ là một trong số đó mà thôi. Khi nghĩ đến đây, Lâm Phong đột nhiên sực nhớ đến năm khối đồng, hô to.
- Aaaaa...
Khi Lâm Phong nhìn xuống phía phía, đồng tử của hắn liền co rút lại, lập tức nở nụ cười khổ. Giờ phút này, năm khối đồng đó đã yên tĩnh nằm nơi đó, không có bất kỳ chấn động gì, giống như năm khối đồng bình thường.
- Ta nên nói như thế nào đây.
Khi nghĩ đến đó, Lâm Phong lại lắc đầu cười khổ, nếu hắn giao ra những khối đồng này, những người kia sẽ nói hắn đã đánh tráo các khối đồng. Đến khi đó, hắn có nhảy xuống sông, cũng không cách nào giải thích được.
Mà hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu chìm vào trong mộng cảnh, tiến hành tu luyện. Nếu như đã chiếm được thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, hắn cũng muốn đi Vô Cực đế cung một chuyến. Trước khi bước vào Vô Cực đế cung, hắn phải tranh thủ để cho mình lớn mạnh hơn một chút.
…..
Một đêm trong mộng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, Nghịch Trần Vũ Hoàng của Thanh Đế Sơn đã đến đánh thức Lâm Phong, gọi ra ngoài.
Nơi này là địa bàn của Thanh Đế Sơn, nên chuyện Nghịch Trần Vũ Hoàng tới trước cũng bình thường. Mà khi Nghịch Trần Vũ Hoàng đến, làm sao có thể không nhìn Đế Cung Đồ một lần.
Cùng lúc này, trong một cái quảng trường trong đại bản doanh của Tề Thiên Bảo đang có rất nhiều bóng người tụ tập. Những người này đều là những người xuất hiện vào đêm qua, bọn họ vẫn nhớ kỹ chuyện bản đồ của Vô Cực đế cung. Khi nghe nói Nghịch Trần Vũ Hoàng đến, bọn hắn lập tức đi đến gặp ghịch Trần Vũ Hoàng, phảng phất như sợ Nghịch Trần Vũ Hoàng ở một mình cùng Lâm Phong.
Khi Lâm Phong chậm rãi bước vào trong sân, hắn nhìn thấy Nghịch Trần Vũ Hoàng. So với một năm rưỡi trước, khí chất của hắn có biến hóa cực kỳ bé nhỏ. Đến tu vi cở hắn, một trăm năm đều sẽ không có quá nhiều biến hóa.
- Lâm Phong bái kiến Nghịch Trần Vũ Hoàng tiền bối.
Hắn bình tĩnh nhìn Nghịch Trần Vũ Hoàng, khách khí nói, nhưng chưa từng khom người. Lúc trước, hắn đã từng hi vọng cho huynh đệ bị khống chế một cơ hội. Nhưng Nghịch Trần Vũ Hoàng đã cự tuyệt hắn, nên chẳng khác gì đoạn một tia hi vọng đó. Mà Nghịch Trần Vũ Hoàng còn có ước định với Vũ thúc, nên Lâm Phong chỉ cần có sự tôn trọng tối thiểu đối với Nghịch Trần Vũ Hoàng, không cần quá cung kính.
Nghịch Trần Vũ Hoàng đương nhiên cũng chú ý tới chi tiết này, nhưng hắn cũng không có nửa điểm chấn động, chỉ bình tĩnh nhìn ngiời thanh niên trước mắt. Người thanh niên bị hắn cự tuyệt, đã có tu vi của Tôn Vũ tầng tám đỉnh phong. Trong vào một năm, mà có thể từ Tôn Vũ tầng bảy đến Tôn Vũ tầng tám cũng chỉ có thể gọi bình thường, nhưng không biết chiến lực của hắn như thế nào thôi.
Mà bọn người Tề Vân Thịnh cũng không muốn đi báo cáo chiến lực của Lâm Phong cho Nghịch Trần Vũ Hoàng và Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng sẽ không cố ý đi hỏi bọn hắn, nên hắn cũng không rõ lắm về chiến lực của Lâm Phong.
- Vô Cực đồng đang trên tay ngươi à?
Nghịch Trần Vũ Hoàng nhàn nhạt hỏi một tiếng.
- Đúng vậy!
Lâm Phong gật đầu.
- Ân, mau lấy ra cho ta xem một chút!
Nghịch Trần Vũ Hoàng bình tĩnh nói. Tuy giọng nói của hắn vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến người ta không cách nào chối từ.
- Vãn bối cho rằng, nên chờ người của Yêu Dạ Đảo, Tần Lĩnh Tiên Cung cùng với Thần Đạo Cung người đều tới, rồi nói sau.
Khi Nghịch Trần Vũ Hoàng nghe được lời của Lâm Phong, thần sắc của hắn có chút chấn động, lông mày nhíu lại, cao giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Vãn bối cho rằng, chờ người của Yêu Dạ Đảo, Tần Lĩnh Tiên Cung cùng với Thần Đạo Cung tề tụ, rồi lại nhìn.
Lâm Phong lại lặp lại một tiếng. Vào lúc này, cả cái quảng trường liền trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, ngạc nhiên nhìn Lâm Phong. Tên gia hỏa này thật to gan, ngay cả Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng dám cải lại.