Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
----------------------------
Sân dù không nhỏ nhưng bây giờ người đến phải đứng chen chúc với nhau, cửu đại Tiên Cung Thiên bảo đã đến được bảy, còn hai nhóm là Đại Chu Tiên Cung và Dược Cung Tiên Cung không đến, những thế lực còn lại thì đều đã dẫn người đến và tất cả đều tỏ lời mời, những điều này khiến Lâm Phong cảm thấy mình vẫn còn đánh giá trận đạo đại sư của Vô Cực Cung quá thấp.
Vô Cực Cung là một trong các thế lực mạnh mẽ trong Tứ Vượng Vực, khi Vô Cực Thiên Đế gặp chuyện ra đi nhưng trong thiên địa mênh mông này lại không có ai dám tranh phong với bọn họ, Thanh Đế sơn trước mặt Vô Cực Cung cũng vô cùng nhỏ bé.
Người của chín đại Tiên Cung Thiên Bảo đều nghĩ nếu kết giao được một vị trận đạo đại sư thì bọn họ có thể có một tầng quan hệ với Vô Cực Cung rồi, khi đó dù Thanh Đế Sơn cũng phải coi trọng bọn họ. Tề Thiên Bảo cũng có một vị cường giả có trận đạo lực lượng gia nhập Vô Cực Cung nhưng dường như thiên phú của người kia so với các võ tu khác của Vô Cực Cung không bằng nên không hề nổi bật vì vậy địa vị trong đó cũng không được cao, không có quyền lên tiếng gì cả, nhưng Lâm Phong này thì khác, hắn có thể dùng thực lục Tôn Vũ của mình bày trận đạo diệt vũ hoàng lại có trung vị hoàng bảo vệ, địa vị của hắn rõ ràng rất cao, tương lai càng có thể thành Hoàng, lời nói càng được coi trọng.
- Lời mời của chư vị làm ta có chút khó xử rồi, không biết nên đi nhà nào mới tốt đây.
Lâm Phong lúc này đã suy nghĩ xong làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất rồi.
- Tề Thiên Bảo chúng ta đến trước đã biểu đạt thành ý của mình, nếu đại sư không chê thì đến chỗ chúng ta, Tề Thiên Bảo sẽ tiếp đãi ngài tốt nhất có thể.
Tề Vân Kiêu nói một cách chậm rãi, trong giọng nói xác thực có thành ý vô cùng.
- Lôi Phạt Tiên Cung chúng ta tựa hồ không chậm hơn Tề Thiên Bảo đâu, đại sư am hiểu trận pháp mà Lôi Phạt Tiên Cung ta có một ít ngự lôi trận pháp, mong đại sư có thể đến chỉ giáo…
Cường giả của Lôi Phạt Tiên Cung khách khí nói, lời này rõ ràng muốn Lâm Phong đến chỉ giáo, bọn họ có ngự lôi trận pháp càng dễ gây hứng thú hơn, nếu hắn đến thì sẽ được hộ tông
Rất nhiều thế lực khác cũng không chịu yếu thế mà nhao nhao mời mọc, Lâm Phong cũng chỉ mỉm cười chậm rãi nói:
- Chư vị đều nhiệt tình như thế thật không thể chối từ nhưng ta cũng không thể phân thân ra, vậy nên cuối cùng ta nghĩ ta sẽ ở lại tiểu viện này để tiếp tục nghiên cứu trận pháp và khắc hoạ trận phù, chẳng qua bây giờ ta lại thiếu một ít tài liệu khắc hoạ trận phù, không biết chư vị…
Lâm Phong nói nửa chừng lại dừng, cười cười nheo mắt lại lộ ra ý vị thâm trường.
Mộc Dịch bên cạnh Lâm Phong trong cười nhưng ngoài không cười, tên Lâm Phong này cũng đủ ác, còn chưa tới nhà người ta làm khách đã giở trò lừa gạt.
Trước mặt Lâm Phong là người nào chứ, sao họ có thể nghe không hiểu ý Lâm Phong đây, thậm chí nó còn không được coi là ám hiệu mà chỉ thẳng ra luôn rồi.
- Tề Thiên Bảo của ta có không ít tài liệu ngươi cần, không bằng đại sư theo chúng ta trở về rồi ta sẽ đưa toàn bộ ra cho người nghiên cứu.
- Không không…
Lâm Phong khoác tay áo nói, cơ hội tốt như vậy sao hắn lại có thể tại một thân cây thắt cổ chết chứ, không thể ở một nhà được đâu, phải nhiều nhà mới tốt:
- Tâm ý của Tề Thiên Bảo ta sẽ nhận nhưng ta vẫn nên tự mình thu thập tốt tài liệu rồi mới quyết định sẽ đi đâu làm khách a.
- Sao dám để đại sư tự làm chứ, ta bây giờ quay về Tiên Cung mang đến.
Thân hình người Lôi Phạt Tiên Cung loé lên rồi biến mất, hắn đương nhiên đi lấy tài liệu đến cho Lâm Phong.
- Ta cũng quay về lấy.
Tề Vân Kiêu nói rồi lập tức rời đi, sau khi người Lôi Phạt Tiên Cung đi thì mọi người cũng cáo từ vội vã, họ sợ mình sẽ chậm hơn người khác một bước nên rất nhanh, đám người trong sân Lâm Phong đã biến mất, trong sân trở nên vắng vẻ như trước.
Mộc Dịch rốt cuộc đã không nhịn được nữa mà cười ra tiếng, khẽ lắc đầu nói nhỏ:
- Những người này vì tranh thủ tạo chút quan hệ với ngươi mà dốc hết sức lực nhưng lại không biết giữa hai bên đang có thù hận a.
Lâm Phong mai danh ẩn tích, lấy danh hiệu người Vô Cực Cung mà đến đây đắc tội với vài thế lực, Mộc Dịch nghĩ có lẽ hắn đã có thù hằn gì với bọn họ từ trước, vậy mà bâu giờ bọn họ lại vì Lâm Phong mà đi chuẩn bị các tài liệu của việc luyện chế trận phù để mang đến, Lâm Phong cũng khá gian, nơi này gây ra vài cái động tĩnh lớn đế dụ bọn họ tự động mắc câu, hắn không cần ra cửa đã có người mang đến tận nơi.
Hơn nữa, bọn họ cũng không có khả năng để hoài nghi hắn và Lâm Phong, muốn đi từ đây đến Tứ Tượng Vực phải đi qua địa vực vô tận nên người của các Tiên Cung Thiên Bảo này cũng không có khả năng đến Vô Cực Cung để xác nhận sự thật, trừ phi người của Vô Cực Cung phát hiện ra điều này bọn họ mới bị lộ nhưng bình thường thì những người đó sẽ không xuất hiện nơi này.
Khoé miệng Lâm Phong nhếch lên thành nụ cười, im lặng không nói, những người này tự đưa mình tới cửa thì sao hắn không dùng thật tốt chứ, hắn sẽ không khách khí đâu.
Những người đó hành động rất nhanh, Lâm Phong không biết được vừa rồi trong khu vực giao dịch như có một cơn bão cuốn ngang, người của chín đại Tiên Cung đều đi tìm các loại tài liệu để luyện chế trận phù, bọn họ như cơn gió lốc đến nhanh đi nhanh khiến ai nấy cũng ngạc nhiên và tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến đường đường là cửu đại Tiên Cung lại vội vã như thế, có một số người nói ngọn nguồn của chuyện này chính là vị đại sư dùng trận pháp giết Vũ Hoàng.
Lâm Phong nhìn xuống một chiếc nhẫn trữ vật, ánh mắt xuyên vào bên trong, mặt hắn không biểu cảm nhưng trong lòng đang vui đến nở hoa, xem ra thời gian sau này hắn không cần lo lắng đến vấn đề tài liệu nữa rồi, những người này ra tay cũng lớn quá a.
- Đại sư!
Lúc này một thế lực khác cũng đã về, là đám người Tề Thiên Bảo.
Tề Vân Kiêu bước nhanh đến trước mặt Lâm Phong, nói:
- Đại sư, đây là chút lễ mọn Tề Thiên Bảo chúng ta chuẩn bị cho người để giúp đại sư luyện chế trận phù, đại sư hãy nhìn một chút vật bên trong.
- Được?
Lâm Phong thấy ánh mắt tự tin của Tề Vân Kiêu mà không khỏi hứng thú, chẳng lẽ tên này chuẩn bị lễ vật rất trân quý sao.
Thần niệm Lâm Phong lập tức xâm nhập vào nhẫn trữ vật, quét qua đồ vật bên trong, trong nháy mắt hắn đã dừng trên một món đồ.
- Pháp tắc chấn động!
Ánh mắt Lâm Phong cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tề Vân Kiêu một cái, lần này Tề Thiên Bảo coi như đã mang hết vốn liếng ra rồi.
- Đó là gì?
Lâm Phong hỏi, đương nhiên Tề Vân Kiểu hiểu hắn đang muốn hỏi gì.
- Đại sư, cái đó có chứa pháp tắc chi lực, đại sư có thể mượn pháp tắc lực lượng bên trong nó để khắc hoạ trận phù.
Tề Vân Kiêu tự tin nói, nghe vậy Lâm Phong cũng cười vui vẻ, nói thế thì hắn có thể lợi dụng phâp tắc lực lượng để luyện chế trận phù mà không quá tốn sức sao?
- Lòng nhiệt tình này nếu vãn bối không nhận thì quá bất kính rồi.
Lâm Phong cười nhẹ, đồ tốt như vậy đưa tới cửa sao lại cự tuyệt đây, đương nhiên phải thản nhiên thu vào rồi.
Nghe Lâm Phong tự xưng một tiếng vãn bối, ánh mắt Tề Vân Kiêu ánh lên sự vui mừng, lấy những bảo vật này để đổi lấy tình bạn với một đại sư trận pháp của Vô Cực Cung thì tuyệt đối đáng giá.
Sắc mặt của những người còn lại đã không còn tốt nữa, không nghĩ tới Tề Vân Kiêu lại tìm được thứ tốt như thế để đưa đến, Tề Thiên Bảo này xem ra còn mạnh tay hơn họ.
- Chỉ là một lễ vật nho nhỏ thôi, chỉ cần đại sư thích thì đều có thể, ta vốn không nên quấy rầy đại sư tu luyện nhưng nếu như không mời đại sư đến thì cảm thấy vô cùng tiếc nuối vậy nên Tề Vân Kiêu muốn một lần nữa ngỏ lời mời đại sư đến Tề Thiên Bảo chúng ta làm khách, Tề Thiên Bảo ta cũng có chuẩn bị không ít tài liệu để người có thể an tâm mà tu luyện.
Tề Vân Kiêu lại mời Lâm Phong, tình thế đã trở nên bắt buộc.
- Ha ha.
Lâm Phong vui vẻ nhìn mọi người nói:
- Các vị bằng hữu đã khách khí với Mộc Ân ta như vậy ta cũng không nên cự tuyệt, nhưng ta cũng không biết phân thân nên bây giờ đành phải nghỉ ngơi trước ở nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo mấy ngày vậy, về sau nếu như có cơ hội Mộc Ân sẽ đến nhà bái phỏng các vị.
Tề Vân Kiêu nghe thấy lời Lâm Phong thì vui vô cùng, nội tâm như nở hoa, một khi đã vào địa bàn của Tề Thiên Bảo hắn thì sao có thể để Lâm Phong đi chứ, nhất định phải giữ lại thật tốt.
- Đại sư, để ta đến nơi đóng quân nhìn một chút rồi kêu mọi người đến hộ tống đại sư đến nhà chính của chúng ta.
- Không cần, chỗ đóng quân của Tề Thiên Bảo nơi này cũng thuận tiện và đẹp rồi.
Lâm Phong cự tuyệt, nơi ở chính của Tề Thiên Bảo có vô số cường giả, nếu như có chuyện gì thì hắn khó mà chạy khỏi nơi đó, sao Lâm Phong có thể chui đầu vô lưới đây.
- Cũng tốt.
Tề Vân Kiêu cũng không nói thêm gì:
- Đại sư, mời.
- Mộc Ân đại sư, Vấn Thiên Bảo chúng ta lúc nào cũng chào đón ngài.
Người Vấn gia nói với Lâm Phong, những người khác cũng lần lượt lên tiếng nói lời khách khí, bị Tề Thiên Bảo đoạt trước nhưng bọn họ cũng sẽ tận lực làm điều có thể, ít nhất cũng không khiến hắn phản cảm.
Lâm Phong đáp lại từng người một rồi cùng Mộc Dịch đến nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo, lần nữa nhìn thấy nơi xinh đẹp đó nhưng Lâm Phong vẫn chỉ để lộ một nụ cười nhàn nhạt, dường như tâm tình hắn lúc này rất tốt.
- Đại sư, nói này là Giả Vân Phong, cây cầu gỗ chính giữa nối với Yêu Vân Phong, đại sư ngài thích nơi nào?
Tề Vân Kiêu dẫn Lâm Phong đến bên trong nơi đóng quân, nơi đây lại có một cái cảnh khác, giả phong nhưng lại chân thật vô cùng.
- Ta thấy Yêu Vân Phong không tệ, vậy quyết định ở bên kia đi, tiền bối không cần để ý tới tại hạ, cứ để ta tự nhìn xem chút.
Lâm Phong cười nói.
- Cũng tốt, bên kia có vài đình các mát mẻ, để hôm sau ta kêu các vị mỹ nữ đến đây chiếu cố cuộc sống hằng ngày của đại sư, nếu đại sư thích cái gì thì có thể tự nhiên.
Tề Vân Kiêu nói.
- Tiền bối khách khí rồi.
Hàn huyên vài câu Lâm Phong đi đến Yêu Vân Phong, cây cối trùng trùng điệp điệp như yêu quái, bên trong có rất nhiều đình các làm cho khung cảnh nơi đây đặc biệt đẹp, thanh bình, nơi này dùng để tiếp khách quý mà Lâm Phong bây giờ lại đang ở nơi này, chắc chắn hắn đã được xem là khách quý của Tề Thiên Bảo rồi.