Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
--------------------------
- Tiểu gia hỏa, ngươi không suy xét đến việc gia nhập Diễm Kim tháp sao?
Lúc này, vị đại sư luyện khí cấp chín mặc trường bào tử kim mỉm cười nói với Lâm Phong, hắn sở dĩ quyết đoán Lâm Phong đạt được tịch vị quán quân vì do trình độ trận pháp của Lâm Phong rất lớn, hắn đương nhiên có thể nhìn ra, tạo nghệ trên trận đạo của Lâm Phong rất đáng sợ, nhân vật như vậy nếu như có thể phối hợp luyện khí với một đại sư luyện khí cao cấp thì có thể luyện chế ra hoàng khí càng thêm đáng sợ.
Hơn nữa, đây mới chỉ là hiện tại mà thôi nếu như trong tương lai năng lực trận đạo Lâm Phong càng mạnh mẽ hơn, khi đó có hắn phối hợp luyện khí thì Hoàng khí sẽ vô cùng hoàn mỹ.
- Không được, tiền bối.
Lâm Phong mỉm cười đáp lại.
- Không sao, tuy rằng ngươi không gia nhập Diễm Kim tháp nhưng vẫn có thể tự do ra vào Diễm Kim tháp, ta ban thưởng khách khanh chi vị Diễm Kim tháp cho ngươi, sẽ không bị bất cứ quy củ gì của Diễm Kim tháp trói buộc, điều này ngươi không nên cự tuyệt a.
Đại sư trường bào tử kim giả bộ trừng mắt nhìn Lâm Phong nói, thấy thần sắc đối phương hai đầu lông mày Lâm Phong lộ ra một vòng vui vẻ, sao hắn có thể cự tuyệt yêu cầu này cơ chứ.
Mà những người chung quanh tức thì thần sắc đều ngưng lại, đại sư trường bào tử kim vậy mà ban thưởng khách khanh chi vị cho Lâm Phong, ông đang muốn có mối quan hệ gần gũi hơn với Lâm Phong, một nhân vật thiên tài như vậy dù không thể nhập Diễm Kim tháp thì cũng có thể kết giao với hắn, sẽ không có chỗ nào không tốt cả.
Sắc mặt Viêm Phong có chút khó coi, nhân vật sáng chói mắt giải thi đấu lần này vốn phải là hắn mới đúng nhưng hôm nay Lâm Phong lại cướp đi toàn bộ danh tiếng của hắn, hắn đương nhiên nhìn ra được vị đại sư trường bào tử kim này coi trọng Lâm Phong hơn hắn nhiều.
- Tiền bối đã có lời mời, vãn bối đương nhiên không dám cự tuyệt.
Lâm Phong cười nói, đã đáp ứng trở thành khách khanh của Diễm Kim tháp.
- Ha ha, ngươi hẳn là khách khanh trẻ tuổi nhất Diễm Kim tháp ta đấy, đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi.
- Vãn bối tên Lâm Phong.
Lâm Phong cười nói.
- Lâm Phong, nếu như cần gì có thể tìm ta.
Đại sư trường bào tử kim gật đầu nói với Lâm Phong sau đó đi về hướng người khác, Mộc Lâm Tuyết kéo Lâm Phong, cười nói:
- Khách khanh đại nhân trẻ tuổi nhất Diễm Kim tháp a.
Sau khi Diễm Kim tháp chọn người xong, phần đông thế lực người cũng đồng loạt xuất hiện, đi tới bên cạnh Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết nhiều nhất, nhao nhao ném cành ô-liu cho Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết.
- Lâm Phong, ngươi thấy thế nào?
Mộc Lâm Tuyết thấy đám người bên cạnh nhao nhao muốn mời thì dò hỏi Lâm Phong, phảng phất như Lâm Phong đã trở thành tâm phúc của nàng.
- Những thứ này tiền bối thịnh tình có lời mời, chỉ cần không trói buộc ta đều có thể đáp ứng.
Lâm Phong cười với Mộc Lâm Tuyết, lập tức nhìn mọi người ở phía trước, nói:
- Nhận được sự coi trọng của chư vị tiền bối Lâm Phong rất vui nhưng ta lại không dừng chân tại Diễm Kim thành quá lâu, bởi vậy không tiện nhận hảo ý của chư vị tiền bối, mà Lâm Tuyết chỉ cần nàng nguyện ý thì về sau có rất nhiều thời gian không phải sao.
- Được, nếu như Lâm Phong ngươi đã nói như thế, ta hiểu rồi nhưng nếu có thì giờ, mong rằng có cơ hội tới Phong cốc ta làm khách.
Một vị lão giả cười nói.
Người khác cũng nhao nhao mở miệng, Lâm Phong gật đầu với bọn hắn nói:
- Nếu như có cơ hội, vãn bối nhất định sẽ bái phỏng.
Lời nói đã đến nước này, những người kia đương nhiên cũng không ở lại lâu rồi lập tức giải tán.
- Lâm Tuyết.
Lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng gọi, Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết quay lại thì thấy người Mộc phủ đi về bên này, người mở miệng gọi nàng lúc nãy chính là gia chủ Mộc gia.
- Lâm Tuyết, ngươi đoạt được tịch vị quán quân cuộc tranh tài lần này khiến Mộc phủ có cảm giác vô cùng vinh quang, về sau Mộc phủ ta chắc chắn sẽ dốc hết tất cả tài nguyên để bồi dưỡng ngươi.
Gia chủ Mộc phủ nói với Lâm Tuyết, hôm nay thân phận Mộc Lâm Tuyết đã không còn giống với lúc trước, nàng đã nhập môn của Diễm Kim tháp, là đệ tử của đại sư áo bào tím, là môn đồ của đại sư luyện khí trường bào xích kim, còn có lời mời của mọi người khắp nơi cùng với sự coi trọng của Diễm Kim tháp đối với Lâm Phong và nàng, tương lai của Mộc Lâm Tuyết không thể lường được, nàng thậm chí có thể giúp Mộc phủ quật khởi, để Mộc phủ có quan hệ với Diễm Kim tháp.
Thân làm gia chủ Mộc phủ, hắn đương nhiên biết phải làm gì mới có lợi nhất cho gia tộc.
- Vinh quang? Các ngươi không phải hi vọng ta thua Viêm Phong sao, lần này ta ngoài ý muốn đoạt được tịch vị quán quân, ta còn tưởng rằng gia chủ ngươi sẽ thất vọng.
Trong lời nói của Mộc Lâm Tuyết mang theo sự châm chọc, trước kia những người này vẫn luôn nóng lòng chờ đợi khi giải thi đấu kết thúc lập tức gả nàng vào Viêm gia, tốc độ trở mặt này cũng thực sự cũng quá nhanh đi.
- Lâm Tuyết, ngươi phải thông cảm cho sự khó xử của Mộc phủ.
Lúc này, nhị gia gia của Mộc Lâm Tuyết đi ra nói.
- Nhị gia gia.
Mộc Lâm Tuyết nhìn thấy lão nhân thi hô lên một tiếng, trước đó nhị gia gia đối xử với nàng cũng tương đối tốt, thiệt tình hi vọng có thể giúp nàng, còn sự khó xử của Mộc phủ nàng đương nhiên biết nhưng thái độ đột nhiên thay đổi của Mộc phủ nói trắng ra cũng đều vì lợi ích mà thôi, nhưng trước kia Mộc phủ chọn hi sinh nàng, điều này khó mà khiến nàng có thể tha thứ.
- Lâm Phong, ngươi giúp chúng ta khuyên nhủ Lâm Tuyết đi.
Ánh mắt nhị gia gia Mộc Lâm Tuyết nhìn về phía Lâm Phong, hắn biết nha đầu này có chút bướng bỉnh, nhưng nàng dường như rất nghe lời Lâm Phong, nếu như Lâm Phong mở miệng sẽ không có vấn đề.
Lâm Phong thấy nhị gia gia của Mộc Lâm Tuyết nói với hắn như thế thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng rồi cũng lập tức cũng biến mất, lão gia hỏa này quả nhiên rất tinh tế, hắn thân là người ngoài chỉ đứng xem thôi nên đương nhiên sẽ lý trí hơn, Mộc Lâm Tuyết mà trở mặt cãi nhau với Mộc phủ thì đối với Mộc Lâm Tuyết không có bất kỳ lợi ích nào, chẳng qua nghĩa khí nhất thời thôi hơn nữa nàng dù gì cũng là người Mộc phủ a.
Lúc này Lâm Phong nghĩ tới Mộc Dịch, không biết cái nhìn của hắn như thế nào.
- Lâm Tuyết, đừng để bị cảm xúc chi phối, hãy nghe theo lý trí của nàng.
Lâm Phong mỉm cười nói với Mộc Lâm Tuyết, thần sắc Mộc Lâm Tuyết chấn động, lập tức khẽ gật đầu, nàng đã biết nên làm thế nào.
Ánh mắt chuyển qua rơi trên người đại bá nàng, nói:
- Ngày xưa hắn đã bức bách trục xuất cha ta ra khỏi Mộc phủ, hôm nay, ta muốn Mộc phủ trục xuất hắn, hơn nữa Mộc phủ đi đón cha ta trở về.
Lời của Mộc Lâm Tuyết khiến cho thần sắc đại bá nàng cứng đờ lại, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc trước bức bách trục xuất Mộc Dịch khỏi Mộc phủ, tuy rằng hắn nói ra nhưng đây cũng là ý của Mộc phủ, nếu không hắn cũng không có quyền trục xuất Mộc Dịch, bây giờ Mộc Lâm Tuyết muốn tìm một người làm người chịu tội thay, mà hắn không thể nghi ngờ đã trở thành người bất hạnh.
- Lâm Tuyết, dù sao đó cũng là đại bá ngươi.
Gia chủ Mộc phủ mở miệng nói.
- Bây giờ nói chuyện quan hệ này với ta thì có ý nghĩa sao? Hắn đối với ta như nào các ngươi còn ai không rõ, gia chủ à, ta cũng đã nói đến nước này rồi nếu như ngươi không đồng ý thì Mộc Lâm Tuyết ta cũng đành phải giống cha ta thôi.
Giờ này Mộc Lâm Tuyết trong thế mạnh, những năm gần đây người được gọi đại bá nàng hễ nhìn thấy nàng thì hắn ta sẽ châm chọc khiêu khích, vũ nhục nàng, muốn nàng ở lại Mộc phủ thì đại bá hắn không thể ở lại.
Gia chủ Mộc phủ trầm ngâm, lập tức trong lòng trở nên hung ác, nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi.
- Gia chủ.
Đại bá Mộc Lâm Tuyết nghe thấy lời này trong lòng hung hăng run rẩy, sắc mặt đại biến.
- Đừng gọi ta là gia chủ, từ nay về sau, ngươi không còn là người Mộc phủ nữa.
Gia chủ Mộc phủ kiên quyết nói khiến Lâm Phong đứng bên cạnh Mộc Lâm Tuyết trong lòng hơi chấn động, những thượng vị giả thật sự có đủ sự quả quyết, ngày xưa có nguyên nhân sắc bén bức bách Mộc Dịch rời đi, hôm nay lại cũng có nguyên nhân sắc bén quyết đoán trục xuất đại bá Mộc Lâm Tuyết khỏi Mộc phủ, không một khắc do dự.
- Đa tạ gia chủ thành toàn.
Mộc Lâm Tuyết cười nhạt nói.
Thần sắc đại bá nàng lạnh buốt, trong lòng cảm giác vô cùng bi phẫn, lạnh lùng quét mắt qua Mộc Lâm Tuyết và đám người Mộc phủ, những người kia thậm chí còn không liếc mắt nhìn hắn lấy một lần.
- Ta sẽ trở về Mộc phủ thu dọn đồ đạc, Mộc Liệt, Mộc Vũ, chúng ta đi.
Đại bá Mộc Lâm Tuyết dẫn theo hai cô con gái rời khỏi nơi này.
Lúc này, chư vị đại sư luyện khí Diễm Kim tháp đều đứng trong hư không nhìn các thế lực ném cành ô-liu về phía chư vị thanh niên đại sư luyện khí, bọn hắn thấy cảnh này cũng rất vui vẻ, mỗi lần giải thi đấu kết thúc cũng đều có những tình cảnh này, thông qua những đệ tử kia Diễm Kim tháp cơ hồ cũng đặt quan hệ với tất cả tông môn xung quanh, đến khi cần bọn hắn sẽ chủ động tìm đến Diễm Kim tháp, đồng thời những đệ tử này tầm đó bởi vì gia nhập trận doanh khác nên bản thân bọn hắn cũng có sự cạnh tranh, có cạnh tranh mới có tiến bộ.
- Vài thập niên về sau, nhóm thanh niên đại sư luyện khí đồng lứa sẽ nhiều hơn, trong đó sẽ có một vài người trổ ra được hết tài năng trở thành trụ cột vững vàng của Diễm Kim tháp.
Đại sư luyện khí trường bào tử kim mỉm cười nói:
- Chỉ tiếc, gia hỏa Lâm Phong kia dường như không có hứng thú với Diễm Kim tháp, chẳng lẽ hắn chỉ đơn giản đến để trợ giúp Mộc Lâm Tuyết nên mới tham gia giải thi đấu lần này?
- Hắn dường như cũng không có hứng thú với luyện khí, ngay cả hỏa diễm cũng không cần, ta ngược lại xem trọng Viêm Phong và đám Hận Trường Thiên, về sau chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao quật khởi của Diễm Kim tháp.
Sư tôn Viêm Phong đứng phía sau thấp giọng nói, khiến cho thần sắc đại sư luyện khí trường bào tử kim hơi đổi, hắn cũng không quá thích Viêm Phong.
Ánh mắt nhìn về phía Viêm Phong đang được không ít người vây xung quanh, bởi vì Lâm Phong đã cự tuyệt không ít thế lực nên Viêm Phong lại một lần nữa trở thành nhân vật tiêu điểm, được rất nhiều thế lực cạnh tranh lôi kéo, người liên quan trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lúc này, ánh mắt Viêm Phong chuyển qua rơi trên người Lâm Phong ở bên cạnh, nhàn nhạt cười nói:
- Lần này tịch vị quán quân đã bị Lâm Phong cướp đi ta quả thật có chút không cam lòng, nhưng không biết người đoạt được tich vị quán quân giải thi đấu luyện khí có năng lực như thế nào?
Mọi người chung quanh nghe được lời Viêm Phong lập tức trong lòng khẽ nhúc nhích, gia hỏa này xem ra vẫn còn không cam lòng.
- Lâm Phong, Mộc Lâm Tuyết, hai người các ngươi thắng ta tại giải thi đấu luyện khí lần này, không bằng chúng ta so tài thực lực một phen đi, không sử dụng Hoàng khí, một mình ta chấp hai người các ngươi!
Trong mắt Viêm Phong bắn ra khí tức sắc bén, mở miệng nói khiến cho cả quảng trường mênh mông rộng lớn bỗng trở nên vắng lặng như tờ, ánh mắt đều nhìn về phía bên cạnh.
Lông mày Mộc Lâm Tuyết có chút nhíu lại, cái tên Viêm Phong này thật sự khiến cho người ta chán ghét, nhưng trong tay hắn đã có lực lượng pháp tắc hơn nữa còn khống chế số lượng hỏa lực và thú hỏa, thực lực ucar hắn rất đáng sợ, nàng và Lâm Phong dường như khó có thể đối phó được.
Mà đôi mắt Lâm Phong tức thì hiện lên một đạo quang mang, xem ra, người có ý chí còn chưa chịu hết hy vọng, như vậy nên tiễn đưa hắn một đoạn đường a!