Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1651 - Xem Kiếm Nhai

Xem Kiếm Nhai Xem Kiếm Nhai viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

-----------------------

Kiếm Sơn trong Hoang Nguyên mênh mông là một tòa sơn mạch liên tục rộng lớn, bên ngoài sơn mạch thường xuyên có người võ đạo tới đây đi đi lại lại, quan sát một vài cường giả Kiếm Sơn tạo nên di tích cổ.

Lịch sử tồn tại của Kiếm Sơn cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, mỗi lịch đại đều có tầng tầng lớp lớp cường giả xuất hiện, trong đó có một số kiếm tu độc lĩnh phong tao đã có lực lượng kinh khủng, một kiếm phá mở thiên địa, chặt đứt sông núi, bọn hắn có khi sẽ luyện kiếm trong sơn mạch mênh mông vô tận này hoặc cùng người thử kiếm, vì vậy sẽ có một vài kiếm di tích cổ còn lưu lại, ẩn chứa kiếm ý ngập trời, thậm chí qua ngàn vạn năm không hề tiêu tan, người kiếm tu cảm ngội kiếm ý ngàn vạn năm này dường như có thể cảm nhận được lực chiến đấu của kiếm kinh tâm động phách, có cảm ngộ vô cùng.

Lúc này, một tòa kiếm trên bờ núi có không ít kiếm tu đứng giữa một tòa cổ phong bị chém đứt, nhìn ra xa tám mặt kiếm phong, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, từng sợi kiếm ý truyền khắp không gian khiến cho hư không trầm trọng.

Người xem kiếm trên bờ núi nữ có nam có, trẻ có già có, trong số bọn họ có không ít người là đệ tử Kiếm Sơn, đương nhiên cũng có người là kiếm tu ngoại lai ở đây cảm ngộ di tích cổ nhân, sơn phong bị kiếm trùng điệp tiêu diệt hoặc vách núi bị một kiếm trong không gian bổ ra thành một bức tường, kiếm ý ngưng tụ đằng kia như lưu truyền vĩnh viễn vậy.

Đây cũng là kiếm ý cường hoành, mặc dù không có lực lượng bất diệt mà chỉ là kiếm ý cường đại đơn thuần nhưng bọn hắn vẫn có thể trường tồn mãi mãi.

- Ngày xưa hai vị kiếm đạo tổ tiên đã chiến đấu chỗ này và hủy diệt mười chín tòa sơn phong, những sơn phong tàn dư lại thì chung quanh cũng đều có bức tường đổ tàn phong, trận chiến đấu đó không biết đáng sợ đến cỡ nào.

Đôi mắt người thanh niên hơi nhắm lại như đang cảm ngộ tràng diện chiến đấu kinh thiên động địa khủng bố ngày xưa.

Trong hư không, Lâm Phong chậm rãi bước đến xuất hiện trước một vách tường núi tàn phong cảm ngộ không gian bên trong ngập tràn kiếm ý, trong lòng hấn hung hăng rung động, kiếm ý này phảng phất như bao phủ toàn bộ không gian muốn cắt đứt hết tất cả mọi thứ, hơn nữa một cỗ kiếm ý trong đó lại vô cùng quen thuộc, vô pháp vô thiên!

- Tiền bối Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng đã từng chiến đấu ở đây.

Trong lòng Lâm Phong rung động, nếu như chiến đấu ở đây, vậy người chiến đấu với Vô Thiên Kiếm Hoàng rất có thể là cường giả khủng bố của Kiếm Sơn, bởi vì một đạo kiếm ý khác không thể yếu hơn Vô Thiên Kiếm Hoàng thậm chí còn ẩn ẩn cổ thế lực mạnh mẽ, kiếm ý khủng bố mà nặng nề như thể đè sập thiên địa, mặc dù ngươi vô pháp vô thiên, hắn cũng muốn triển áp.

- Chẳng lẽ thương thế của Vô Thiên Kiếm Hoàng vì trận chiến này?

Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, không biết kết cục tràng kiếm tu ngày xưa thế nào, nhưng nếu chiến đấu ngoài Kiếm Sơn mới có thể hỏi được.

Nghĩ vậy ánh mắt Lâm Phong quét về phía chung quanh, có người khoanh chân bên cạnh kiếm nhai tìm hiểu, có người đứng chính giữa tòa bị tước đoạn trên kiếm phong, cũng có người nhắm mắt lại đứng trong hư không tìm hiểu, cảm thụ kiếm ý cổ nhân.

Bước chân Lâm Phong đạp mạnh, trong chốc lát, hắn đi tới trước mặt một thanh niên ngồi ở vách núi tiễu bích, thân thể lơ lửng trước vách núi, hỏi thanh niên nhắm mắt kia:

- Các hạ, thỉnh giáo một chút hai vị tiền bối ngày xưa chiến đấu ở đây là ai, kết cục cuộc chiến đấu như thế nào?

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Phong người thanh niên lập tức mở mắt ra, lập tức một đạo kiếm quang bắn ra từ trong đôi đồng tử của bắn, vô cùng sắc bén như có thể chọc mù ánh mắt người ta, hắn đang cảm ngộ kiếm ý ở đây lại có người quấy rầy hắn.

- Cút!

Kiếm quang phun ra nuốt vào, phiêu động đâm trên áo bào trắng của Lâm Phong, có dấu hiệu bị xé rách.

Kiếm giả sắc bén, coi trời bằng vung, khinh cuồng tự đại.

- Xùy~~, Xùy~~. . .

Trong lúc đó trên người Lâm Phong bốc ra kiếm quang cuồn cuộn ngập trời như mãnh thú Hồng Hoang xâm nhập lại như sông hà sóng cả, tiêu diệt dãy núi trầm trọng đến đè sập tất cả làm cho kiếm ý trên người đối phương đều bị triển ép tới mức phải lùi bước.

- Kiếm tu thật lợi hại.

Phong mang trong con mắt người kia càng lớn, kiếm ý vô tận muốn xé mở hư không, không thể ngăn cản.

- Đông!

Bước chân Lâm Phong đạp mạnh, kiếm ý nặng nề ngập trời đè sập thiên địa, kiếm ý của đối phương theo tám mặt rút về, kiếm quang phun ra nuốt vào đều không ngừng thu hồi khiến cho thần sắc đối phương đại biến, hắn cũng là kiếm tu, lấy uy lực của kiếm có thể đơn giản trảm sát cường giả Tôn giả tầng chín bình thường, mặc dù đối mặt với kiếm tu Tôn giả tầng chín cường đại hắn cũng dám nói không kém hơn, nhưng giờ phút này lại bị triển áp tuyệt đối.

Rất nhiều người cảm nhận được giao phong kiếm ý bên này, ánh mắt đều nhìn sang, đôi mắt đều vô cùng sắc bén, kiếm ý trên người hai người đêu rất lợi hại, kiếm tu ẩn chứa nhuệ khí nhưng vị kiếm đứng trên vách núi vách đá dường như đang bị áp chế gắt gao.

- Đông!

Bước chân Lâm Phong lại lần nữa bước về phía trước, chỉ một bước nhỏ nhưng lại giống như chuôi búa tạ gõ vào lòng đối phương, khiến người kia buồn bực hừ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, kiếm thật nặng nề, thật sự khủng khiếp.

- Các hạ dừng tay.

Người kia quát to một tiếng nhưng Lâm Phong lại vẫn một bước phóng ra, kiếm ý đại địa cuồn cuộn nặng như núi triển áp đè xuống, hai chân đối phương đều không thể nào đứng vững, không ngừng run rẩy, sắt mặt trắng bệch như tờ giấy.

Rốt cuộc, khí tiết của thanh niên trên vách núi ra ngoài không thể nào ngưng tụ, bị triển ép tràn lan tám mặt, lại kêu lên một tiếng, khóe miệng rỉ ra một tia máu, thân thể hắn cũng bị đánh cho bay ngược lại, hung hăng đụng vào khối đá khổng lồ trên vách núi sau lưng.

Bước chân đạp mạnh, Lâm Phong lơ lửng trên không trước mặt người thanh niên kia, đôi mắt tuấn tú phiêu dật giờ phút này sớm đã thay đổi nhuệ khí cực tận.

- Trả lời.

Lâm Phong từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói, hắn cũng là kiếm tu, có kiếm giả sắc bén, nếu như hỏi mà không đáp lời hắn sẽ đè sập người này.

Thân thể người thanh niên tựa trên khối đá khổng lồ, sắc mặt yếu ớt, mà cũng vào lúc này cuồng phong cuốn qua, từng đạo nhuệ khí khủng bố lao thẳng tới Lâm Phong, có ba vị thanh niên kiếm tu đồng thời xuất hiện sau lưng Lâm Phong, đứng xung quanh bao vây Lâm Phong bên trong.

Hai bên đều không nói lời nào, chỉ có kiếm sắc bén.

Cuồng phong nộ khiếu, một chuôi kiếm ngưng tụ trong tay Lâm Phong, đây là một chuôi trọng kiếm so với thân kiếm bình thường lớn hơn rất nhiều, chỉ liếc mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được thân kiếm trầm trọng, có thể đè sập tất cả.

Đồng thời, ba người đối phương cũng đều nhao nhao tế kiếm, phía sau lưng bọn hắn đều đeo hai thanh kiếm cổ, giờ phút này bọn hắn lấy ra kiếm bên trái chuôi kiếm cổ kia, ngân quang rơi vãi, nhuệ khí bức người.

- Ngân quang kiếm bình thường đệ tử nhập môn Kiếm Sơn đều có, phía sau bọn họ có một chuôi kiếm khác là thanh quang kiếm, chính là Hoàng khí, phải là đệ tử nội môn mới có thể có được, mấy người kia đều là đệ tử nội môn Kiếm Sơn, thực lực vô cùng cường đại, giờ phút này bọn hắn chỉ tế ra ngân quang kiếm mà chưa sử dụng Hoàng khí, dù sao, ba chọi một, đã lấy nhiều khi ít rồi.

Đám người thấy một màn này âm thầm nói trong lòng, nếu như mấy người kia chọn mội chọi một thì chỉ sợ kết cục cũng sẽ giống như người bị đụng vào vách đá lớn kia.

- Trảm!

Phun ra một câu lập tức ba ngân quang kiếm đều đồng thời trảm sát, kiếm quang đan vào thành hình lưới lao đến trùm lên người Lâm Phong, không cõ chỗ để trốn, hư không như sắp bị hình lưới kiếm quang xé thành phấn vụn.

Thân ảnh Lâm Phong như gió, trọng kiếm ngưng tụ trong tay hung hăng đánh về phía trước, phá nát võng kiếm, thân thể của hắn lao thẳng về một người trong đó.

- Lực lượng công kích thật nặng nề, lại có vài phần tương tự với kiếm ý của chưởng môn.

Trong lòng mấy người ám run, tốc độ Lâm Phong cực kỳ khủng bố, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt một người, kiếm ngân quang của người kia liên tục chín lần điểm trong hư không, đan vào thành một kiếm mạc đáng sợ, đồng thời kiếm ngân quang phá không theo kiếm mạc xé về phía Lâm Phong.

Lâm Phong vẫn cầm trong tay trọng kiếm hung hăng oanh kích mà ra, kiếm mạc đều muốn bị hắn sinh sôi nổ nát, cường giả Kiếm Sơn thấy một màn này sau đó hai tay liên tục rung động trong hư không đan vào thành từng đạo kiếm mạc quang vân, dung nhập trong kiếm mạc khiến cho một kích của Lâm Phong không thể oanh phá được.

Hai người sau lưng cũng đến, kiếm ngân quang phá không, kiếm chưa tới mà kiếm quang màu bạc đã xuất hiện, kiếm ngân quang vốn chủ tốc độ, công kích nhanh như ngân quang.

- Đệ tử nội môn Kiếm Sơn quả nhiên lợi hại, nhưng người kia cũng rất mạnh, nếu không người bình thường dưới cấp bậc công kích này chỉ sợ trong chớp mắt đã bị tập kích giết chết.

Đám người thấy ánh tử màu bạc kia, tốc độ di chuyển và tốc độ công kích của bốn người đều rất đáng sợ, nói rất dài dòng nhưng kỳ thật thời khắc sinh tử cũng chỉ một công phu trong chớp mắt.

- Đông!

Bước chân Lâm Phong hung hăng dầy xéo xuống đất, lập tức khắp hư không trở nên trầm trọng như núi, ba vị kiếm tu đều cảm giác thân thể như trầm trọng hơn rất nhiều, thân pháp đều chịu ảnh hưởng.

- PHÁ...!

Trọng kiếm trong tay Lâm Phong lấy hoành tảo thiên quân chi thế cuồng mãnh càn quét, lập tức hai đạo ngân quang bị trảm phá mở, lực lượng nặng nề khủng bố khiến cho thân thể hai người kia lui về phía sau, còn Lâm Phong thì tiếp tục bước về phía trước, trọng kiếm đại địa nên lấy lực phá tất cả.

Thân thể Lâm Phong hơi xoay, tay phải cầm kiếm, đột nhiên theo thiên không chém giết mà xuống, lập tức kiếm quang phách thiên dường như có thể phá núi đoạn biển, đệ tử Kiếm Sơn phía dưới sắc mặt tái nhợt, cho dù hắn sử dụng kiếm thuật sắc bén như thế nào đều muốn nát bấy dưới cỗ trọng kích này, trọng kiếm vô phong, lực phá thiên địa.

- Oanh Tạch...!

Thân thể người nọ rơi xuống hạ không, phun ra một ngụm máu tươi, hai người khác sắc mặt khó coi, gầm lên một tiếng, lập tức Vũ Hồn xuất hiện, Vũ Hồn của bọn hắn đều giống nhau, đều là một chuôi cự kiếm khủng bố, lơ lửng phía sau lưng bọn hắn.

- Trảm, trảm!

Hai tiếng quát đồng thời phun ra, cự kiếm phía sau hai người theo kiếm ý vô tận lao ra chém giết, khắp thiên địa nổi lên một hồi kiếm mạc phong bạo không có bất kỳ khe hở nào, hai thanh cự kiếm trong gió lốc đi về phía trước, trong đó một chuôi cự kiếm có chứa bí truyền gió khiến cho tốc độ càng nhanh hơn, mà một chuôi cự kiếm khác kim sắc hòa hợp khiến cho kiếm càng phong.

- Lực công kích của kiếm tu quả nhiên đáng sợ.

Lâm Phong thấy công kích kiếm mạc phong bạo đến trong lòng hơi run, đồng thời hai tay của hắn giơ trọng kiếm lên, kiếm ý đại địa nặng nề như núi nộ khiếu, lập tức hung hăng oanh kích ra, trong khoảnh khắc đó hư không xuất hiện kiếm mạc đại địa, phong bạo tùy ý vô tận chém tới, lù lù bất động.

Lâm Phong lần nữa huy kiếm, lần này là kiếm quang hoành tảo mà ra chặn ngang chặt đứt hư không, kiếm chi phong bạo bị kéo ra một lỗ lớn, hai thanh cự kiếm bị oanh đến thét dài không ngừng, điên cuồng lui về phía sau, mà hai vị cường giả Kiếm Sơn kia đều phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bạo lui đồng thời kiếm chi phong bạo cũng dần tiêu tán trong hư không.

- Kiếm tu này thật mạnh, kiếm đạo có điểm tương tự với kiếm đạo của chưởng môn Kiếm Sơn.

Mọi người thấy Lâm Phong ngạo nghễ trong hư không, đệ tử Kiếm Sơn vây công không thể nào làm cho hắn lung lay một chút.

Lúc này, một cỗ nhuệ khí đến cực điểm bày vẫy mà ra, chỉ thấy vài tên đệ tử Kiếm Sơn phóng thanh quang kiếm trên đuôi kiếm ở sau lưng muốn tế Hoàng khí thanh quang kiếm đối địch.

- Các ngươi nếu như lại xuất kiếm vậy ta sẽ không lưu thủ nữa, trảm lập quyết.

Ánh mắt Lâm Phong đảo qua mấy người, đôi mắt cũng sắc như kiếm vậy, cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề, tay cầm chuôi kiếm của những người kia cứng ngắc, thật sự không dám tế thanh quang kiếm ra, hắn vừa rồi vẫn luôn hạ thủ lưu tình?

Bình Luận (0)
Comment