Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1658 - Nàng, Thức Tỉnh?

Nàng, Thức Tỉnh? Nàng, Thức Tỉnh? viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

----------------------------

Bát Hoang, hôm nay Vấn gia đã thay thế địa vị của hai nhà Tề gia và Tư Không gia, khu vực Trung Hoang hiện tại, Vấn gia xưng bá, không chỉ như vậy, thực lực của Vấn gia hiện tại, cho dù toàn bộ Bát Hoang, cũng coi như một cỗ thế lực mạnh nhất, trừ Vấn gia, có Dược Vương quật khởi từ mấy năm trước mới có thể sánh vai.

Trận đại động loạn diễn ra vài năm trước, hiện tại người của Bát Hoang Cửu U đều đã biết, thế giới bọn hắn sinh hoạt chỉ là một tiểu thế giới bên trong Cửu Tiêu đại lục mà thôi, không phải thế giới chân thật, cường giả chân chính tuyệt đỉnh khủng bố, thậm chí có thể trực tiếp phá vỡ tiểu thế giới, vô số người đều có mong muốn đi ra thế giới bên ngoài, nhất là những thanh niên ưu tú kia, trong nội tâm đều có ước mơ vô hạn, tuy nhiên trước đây đã bỏ lỡ thời kì động đãng, hôm nay muốn rời đi, đã không phải còn đơn giản như vậy nữa.

Lúc này, tại một nơi trong Trung Hoang, có mấy đạo thân ảnh đang hỏi thăm một vài tin tức đại thế giới náo động ngày xưa, Lâm Phong cùng với một vị Vũ Hoàng am hiểu kiếm đạo tuyệt đỉnh, những thứ này đối với người của Bát Hoang không thể quen thuộc hơn nữa, thanh danh của Lâm Phong trong mảnh thế giới này người phương nào không biết, hắn đã biến mất khỏi thế giới này rất nhiều năm, không biết hôm nay lại trở nên cường đại như thế nào, còn cường giả Vũ Hoàng thiện kiếm tuyệt đỉnh kia, Kiếm Các chẳng phải cũng có một vị sao, ngày xưa chuyện hắn và sứ giả đại nhân của Lôi Phạt Tiên Cung giao phong, sớm đã truyền khắp Bát Hoang Cửu U, không người không hiểu, rất nhiều người suy đoán người kia thậm chí có thể là bản tôn của Vô Thiên Kiếm Hoàng.

- Thế giới này hiện tại, tựa hồ không còn có chư Hoàng tranh bá giống như xưa, vô tận yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp thịnh cảnh rồi, chẳng lẽ thời đại thịnh thế của tiểu thế giới thật sự một đi không trở lại sao!

Thấy thân ảnh của mấy vị vừa mới hỏi chuyện kia biến mất, có một người thở dài nói, tại thời điểm Bát Hoang rung chuyển, Bát Hoang hơn mười cỗ thế lực Vũ Hoàng tranh hùng, còn có các thanh niên thiên tài cường thế quật khởi, uy phong cỡ nào, mà hôm nay, tung tích của bọn họ đều đã biến mất, giống với những tiền bối trong truyền thuyết trước kia, nếu như trước kia, mọi người sẽ cho rằng bọn họ đi đến Thánh thành Trung Châu, nhưng hôm nay, tất cả mọi người đề biết rõ, bọn hắn đi tới đại thế giới chân chính, mà bọn họ, hiện tại vẫn còn đang giãy dụa trong tiểu thế giới này.

Kiếm thành, địa vị của Kiếm Các hiện tại càng thêm siêu nhiên, cho dù Vấn gia và người của Dược Vương cũng không muốn trêu chọc Kiếm Các, khiến cho Kiếm Các đã trở thành một loại đại thực lực cực kỳ khác biệt, lúc này, một vị trung niên mặc áo vải đi tới bên ngoài cự kiếm của Kiếm Các, phía sau hắn, lưng đeo một chuôi trường kiếm phi thường bình thường, trên người có kiếm ý khủng bố đang chuyển động.

- Người đến là ai?

Lúc này, bên ngoài cự kiếm, hai người thủ hộ nhìn thấy một vị trung niên đang đi đến, lạnh lùng hỏi.

- Nghe nói người Kiếm Các am hiểu kiếm đạo, ta khổ tu kiếm đạo bốn mươi năm, hôm nay, muốn lĩnh giáo kiếm tu của Kiếm Các.

Trung niên chậm rãi nói, trong lúc đó, một cỗ kiếm ý ngập trời chuyển động, kiếm rít khủng bố thổi tới, khiến cho sắc mặt hai người kia trong nháy mắt trắng bệch, cực kỳ khó coi, loại kiếm ý này, không phải bọn họ có thể chống đỡ.

- Lôi đình kiếm tu, đến đây vấn kiếm với Kiếm Các.

Một đạo thanh âm cuồn cuộn phun ra từ trong miệng trung niên mặc áo vải, sau đó từng đạo lôi đình kiếm quang đánhvào bên trên cự kiếm, khiến cho cự kiếm vù vù run rẩy không ngừng.

Sau một lát, từng đạo thân ảnh bước ra từ bên trong cự kiếm, rõ ràng tất cả đều là cường giả Kiếm Các, người cầm đầu, chính là Kiếm Mộ.

- Các hạ là người phương nào.

Kiếm Mộ nhíu mày, nhìn đối phương, kiếm ý của người này, rất đáng sợ.

- Quá yếu, các ngươi đều quá yếu, cái gọi thánh địa kiếm tu, cũng chỉ đến mức này mà thôi?

Trên người trung niên mặc áo vải dũng hiện lôi đình vạn trượng, hóa thành lôi kiếm điên cuồng quét tới, khiến cho toàn bộ hư không đều là lôi đình kiếm quang, bao vây cường giả của Kiếm Các.

Trong khoảnh khắc, từng đạo kiếm ý bùng nổ, cường giả Kiếm Các cũng bắt đầu ngự kiếm chống cự, nhưng mà chỉ thấy trung niên mặc áo vải chậm rãi đi tới phía trước, Lôi Đình Kiếm khủng bố phảng phất như không có điểm dừng, đánh đến từng đạo thân ảnh hung hăng đụng vào bên trên cự kiếm, máu tươi tuôn ra, nhưng không có một người bỏ mình, khống chế được vừa đúng.

- Các ngươi mà cũng gọi là kiếm tu?

Trên người trung niên mặc áo vải kiếm khí lăng vân, lôi đình kiếm quang giống như lôi xà điên cuồng gào thét, không ai có thể kháng cự, cho dù nhóm cường giả kiếm mạc sắc mặt cũng kịch liệt biến đổi, Vũ Hoàng, đối phương là kiếm đạo Vũ Hoàng, Bát Hoang vậy mà lại xuất hiện một vị kiếm đạo Vũ Hoàng, cường giả loại này, bọn họ căn bản không cách nào địch nổi.

- Nếu như Kiếm Các chỉ có thể, ta hôm nay muốn xoá tên Kiếm Các, Kiếm Các, không xứng dùng cái tên này, vũ nhục kiếm tu.

Trung niên mặc áo vải rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý lập tức càng thêm đáng sợ, lôi đình kiếm quang bao phủ thiên nhật, bất luận kẻ nào ở xung quanh cũng không thể trốn, giống như đối phương có thể trong nháy mắt đánh chết tất cả bọn họ.

Đám người phía xa từng người tâm kinh đảm chiến, cường giả Kiếm Hoàng, thế mà lại có một vị cường giả Kiếm Hoàng giết đến Kiếm Các, chỉ thấy lợi kiếm của đối phương lơ lửng trên hư không, vô tận lôi uy điên cuồng vô biên, kiếm quang tử sắc giống như kiếm đạo cuồn cuộn, có thể trong khoảnh khắc nuốt chửng hết cường giả của Kiếm Các.

- Cút!

Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền tới, già nua, uy nghiêm.

Trung niên mặc áo vải thần sắc ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía thanh cự kiếm kia, nói:

- Vị cao nhân kiếm đạo nào ở đây, sao không đi ra thử kiếm?

Tiếng nói của hắn rơi xuống, trong lúc đó, một cỗ kiếm ý ngập trời từ bên trong cự kiếm đánh ra, kiếm uy khủng bố vô pháp vô thiên, khiến cho thần sắc của trung niên áo vải kia mãnh liệt run lên, kiếm uy của hắn, lại đang không ngừng bị suy yếu.

- Cầu tiền bối hiện thân chỉ giáo.

Trung niên mặc áo vải thanh âm có chút thay đổi, gọi tiền bối.

- Nếu như ta hiện thân, ngươi chắc chắn phải chết, cút.

Thanh âm già nua lại lần nữa xuất hiện theo một đạo Vô Thiên kiếm ý, hung hăng đâm vào trên người đối phương, khiến cho trung niên áo vải thần sắc không ngừng biến hóa, sau đó hơi khom người với cự kiếm, nói:

- Quấy rầy tiền bối rồi, cáo từ.

Sau khi trung niên mặc áo vải rời đi, đám người Kiếm Các vẫn cảm thấy kinh hãi, Bát Hoang, vì sao lại có cường giả Kiếm Hoàng.

Lúc này, bên trong cự kiếm, bên ngoài kiếm chủng, lão nhân dựa vào trên vách tường, Vô Thiên kiếm im im lặng lặng lơ lửng ở trước người hắn.

Vươn tay, lão nhân khẽ vuốt thân kiếm, thì thào nói nhỏ:

- Ta cũng trở lại tiểu thế giới rồi, tuy nhiên có vài người tựa hồ còn băn khoăn đến ta.

Bát Hoang, cường giả Kiếm Hoàng từ đâu tới, hơn nữa rõ ràng vì muốn bức hắn hiện thân, đã như vậy, hắn phóng thích Vô Thiên kiếm ý, làm cho đối phương thoả mãn, xem ra gia hỏa Lâm Phong kia đã tiếp xúc với Kiếm Sơn, nếu không, sẽ không có kiếm tu Vũ Hoàng đi tới nơi này.

Tuyết Nguyệt quốc, tiểu thế giới Hi Hoàng, chỗ ở của Đoạn Hân Diệp các nàng, giờ phút này Nguyệt Mộng Hà cùng với Liễu Phỉ đứng ở một bên, đôi mắt đẹp giống như đang có tâm sự, nhìn thân ảnh đang ngồi xếp bằng tu luyện cách đó không xa.

- Liễu Phỉ, Hân Diệp nàng gần đây càng ngày càng khác thường sao?

Nguyệt Mộng Hà thắc mắc hỏi Liễu Phỉ.

- Ừ, có khi giống như trở thành một người khác vậy, hơn nữa càng về sau lại càng rõ ràng, còn tu vi của nàng, gần đây đột nhiên tăng mạnh, tăng trưởng rất nhanh.

Liễu Phỉ khẽ nhíu mày, gần đây Hân Diệp không phải khác thường bình thường, có đôi khi giống như một người xa lạ, nhưng mà trong nháy mắt lại giống như thay đổi trở về, rất kỳ quái, hơn nữa, tu vi của Hân Diệp rõ ràng trong mấy năm gần đây đột nhiên tăng mạnh, thời gian tu luyện của nàng cũng ngày càng nhiều.

- Có thể có liên quan tới việc Tiểu Phong đã rất lâu không trở về hay không?

Nguyệt Mộng Hà hỏi.

- Hẳn không phải, nếu như bởi vì Lâm Phong nàng cũng sẽ không khác thường như vậy.

Liễu Phỉ nhíu chặt mày, bảy năm trôi qua, nàng vẫn gợi cảm kiều diễm giống như trước đây, tăng thêm vài phần thành thục hàm súc ý vị, giống như càng có mị lực hơn trước.

Còn Đoạn Hân Diệp đang tu luyện ở đó thì ít đi vài phần nhu hòa ngày xưa, tăng thêm thêm vài phần lãnh diễm cao quý, trước kia nàng là công chúa ôn nhu, mà hôm nay nàng lại có chút giống như nữ vương lãnh diễm.

- Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết Tiểu Phong lúc nào có thể trở về.

Nguyệt Mộng Hà thì thào nói nhỏ, những năm gần đây cũng may có Vô Thương bên nàng, có thể giảm đi một ít tưởng niệm của nàng đối với Lâm Phong, nhưng vẫn sẽ thỉnh thoảng nhớ tới Lâm Phong.

- Mẫu thân, còn đường Thành Hoàng vô cùng nhấp nhô, làm sao có thể dễ dàng như vậy, sau khi Lâm Phong thành Hoàng, sẽ trở lại.

Liễu Phỉ lộ ra một nụ cười nhu thuận, nhưng mà ngay lúc này, đôi mắt Đoạn Hân Diệp đột nhiên mở ra, phóng xuất ra một đạo phong mang, tóc đen tung bay, sau đó chỉ thấy nàng bước tới, đi về phía xa xa.

- Hân Diệp.

Thần sắc Nguyệt Mộng Hà ngưng tụ, hô một tiếng, mà Đoàn Hân Diệp giờ khắc này căn bản không nghe thấy, hô hấp trong lúc đó cũng như biến mất không còn gì nữa, tu vi của Đoạn Hân Diệp hiện tại sớm đã không phải Nguyệt Mộng Hà có thể so sánh, làm sao có thể đuổi kịp theo nàng.

Tại bên ngoài vô tận địa vực phía xa, trên một đại thế giới, Diễm Kim thành, thân thể Thu Nguyệt Tâm mãnh liệt run lên, trên người giống như có một cỗ vô tình ý phóng thích ra, khiến cho đôi mắt Lâm Phong ngưng tụ.

- Nguyệt Tâm.

Lâm Phong một tay kéo lấy Thu Nguyệt Tâm, mang nàng ôm vào trong ngực, khiến cho thân thể Thu Nguyệt Tâm có chút giãy dụa, ý chí đang điên cuồng chống cự lại, cỗ vô tình kia vẫn cường thịnh như trước, không ngừng đánh thẳng vào thân thể Lâm Phong, thẳng đến lúc lâu sau, nàng mới dần dần yên tĩnh trở lại, vô tình ý cũng dần dần biến mất.

- Nguyệt Tâm, ngươi làm sao vậy?

Mộng Tình nhìn Thu Nguyệt Tâm, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm hiện lên một tia thần sắc khủng hoảng, nhìn Mộng Tình cùng với ánh mắt ân cần của Lâm Phong, nói:

- Nàng giống như đã thức tỉnh.

- Ai?

Đôi mắt Mộng Tình ngưng tụ, nàng thức tỉnh?

Nội tâm Lâm Phong thì lại hung hăng chấn động, nàng thức tỉnh? Ngàn năm trước, nàng vẫn chưa chết ư?

Bình Luận (0)
Comment