Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
-------------------------
Thánh thành Trung Châu, một trong mười tám chủ thành của Thanh Tiêu đại lục, uy danh của nó ở đại lục Thanh Tiêu thậm chí còn vượt qua Vọng Thiên Cổ Đô.
Quân Mạc Tích sau khi vào đại thế giới, thoát khỏi sự phong toả của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, bắt đầu truy tìm nơi gọi là Thánh thành Trung Châu trong tiểu thế giới nhưng đi tìm ròng rã suốt năm năm, hắn mới chính thức đến được Thánh thành Trung Châu, nơi nhân tâm trung hành hương trong tiểu thế giới sở mà mảnh đất này cũng không để Quân Mạc Tích thất vọng, cường giả như mây, Vũ Hoàng cũng đã không khiến người khác chú ý quá nhiều, cũng chỉ như một vị chúng sinh.
Trong một lần đại chiến ở Thánh thành Trung Châu, Quân Mạc Tích từng bị Vũ Hoàng truy sát, suýt chút nữa bỏ mạng, nhưng Minh Vương thể bất tử bị người khác phát hiện, có người muốn giết hắn và cũng có người cứu hắn, cuối cùng hắn được một thế lực Minh Vương khủng bố cứu, sau đó gia nhập Minh Vương cung, hắn biết rõ ở Thánh thành Trung Châu không ai có bối cảnh cường đại nên hắn rất khó lập túc.
Quân Mạc Tích ở Minh Vương cung chiếm được tài nguyên tu luyện khủng bố chưa bao giờ có, hắn không cô phụ, điên cuồng tu luyện, cuối cùng sau khi bước vào Vũ Hoàng, trong một bộ phận tranh đấu của Minh Vương cung đã đánh bại được người cạnh tranh cùng thế hệ khác để trở thành Minh tử một đời của Minh Vương cung.
Lúc này, bên ngoài hồ nước mênh mông của Vọng Thiên Cổ Đô Cổ Đô, phía trên vòm trời một hàng người cuồn cuộn đến, đứng trước mặt Quân Mạc Tích, nhìn cố đô phía xa thì thào nói nhỏ:
- Vọng Thiên Cổ Đô và Thánh thành Trung Châu đều là một trong mười tám mười chủ thành, không biết có bao nhiêu người phong lưu.
. . .
Trong Vọng Thiên Cổ Đô, Yêu tộc, bên vách núi ở đỉnh núi xanh, Lâm Phong đang chiến đấu với trời, nghịch loạn thương thiên, thân thể run rẩy, linh hồn run rẩy, Vũ Hồn Thiên Thư rốt cuộc lại một lần nữa mở ra nhưng Lâm Phong lại bị chấn động hôn mê bất tỉnh, có thể thấy được linh hồn rung động vô cùng mãnh liệt, ý chí dù cứng cỏi cũng không có chút năng lực phản kháng nào, trực tiếp ngã xuống.
Nhưng lúc này đây Lâm Phong sau mấy canh giờ bất tỉnh cũng đã thanh tỉnh lại, rơi vào một thế giới mờ mịt, hắn lúc này đứng trong một thế giới hoang vu, ngẩng đầu nhìn thế giới này rất lạ lẫm, ở đây không có gì cả chỉ có tạp khí thiên địa nhàn nhạt, một nơi vẩn đục.
- Giới lực?
Đồng tử Lâm Phong co rút lại, đây là giới lực ấy ư, nhưng màu sắc này hoàn toàn khác với màu sắc giới lực ở cổ Giới tộc, vẩn đục, mờ ảo, trời có sắc trời, đất có sắc của đất, như Huyền Hoàng, huyền là màu trời, vàng là màu đất.
Lâm Phong tâm niệm vừa động, lập tức giới lực giống như khí tức Huyền Hoàng chuyển động như thể đang chuyển động theo ý niệm của Lâm Phong.
- Đây không phải ngoại giới, đây là thế giới ý niệm.
Đôi đồng tử Lâm Phong lại lần nữa co rút, trong lòng kịch liệt dậy sóng, ý niệm của hắn có thể khống chế giới lực Huyền Hoàng.
- Huyền là trời!
Tâm niệm Lâm Phong vừa động lập tức huyền khí nhàn nhạt phiêu đãng về hướng xa xôi, cách hắn càng ngày càng xa, thời gian trôi qua liền hóa thành thiên mạc.
- Đây là năng lực mà Vũ Hoàng có để mở tiểu thế giới sao?
Nội tâm Lâm Phong bắt đầu sôi sục, hắn thành Hoàng rồi à?
- Vàng là đất!
Lâm Phong lại khởi động ý niệm, một khí tức có màu sắc vẩn đục trải xuống dưới chân, thành đại địa không ngừng kéo dài đến phương xa.
- Lực lượng thật kỳ dị.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, đây chính là cảm giác khống chế, khống chế toàn bộ thế giới.
- Nhật nguyệt luân chuyển.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm niệm vừa động, một luân Thái Dương cao huyền vu không, phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Pháp tắc, lực lượng pháp tắc.
Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên sự sợ hãi xen lẫn vui mừng, hắn vậy mà cảm ứng được pháp tắc thiên địa, lực lượng pháp tắc của hắn có thể dung hợp với thiên địa nơi này.
Tâm niệm vừa động, bảy hệ pháp tắc lan rộng khắp vu không, cùng lúc đó, trong không gian một lực lượng kinh khủng nhảy vào trong thân thể hắn giống như muốn giao hoà với pháp tắc của hắn, một màn này khiến cho sắc mặt Lâm Phong biến hoá lập tức lực lượng thiên địa rót vào pháp tắc lại khiến cho màu sắc pháp tắc trên người hắn xảy ra một tia biến hóa, pháp tắc đại địa màu thổ hoàng sắc chụp lên từng sợi màu đen nhàn nhạt, pháp tắc gió màu xanh cũng tràn ngập màu sắc đen như vậy, bảy hệ pháp tắc, màu sắc đều đậm hơn.
Lâm Phong không ngăn cản mọi chuyện xảy ra, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, hắn thậm chí không biết hắn đang trải qua cái gì, pháp tắc ngoại giới trời bất hàng? Tới thiên địa nơi này, hắn đã có được giới lực không giống nhau như vậy, mở ra một phương thiên địa có thể cảm ứng được lực lượng pháp tắc trong không gian, thậm chí lực lượng thiên địa dường như đang thay đổi pháp tắc của hắn.
Rốt cuộc, sau khi các hoạt động kết thúc, Lâm Phong nhìn chằm chằm lực lượng pháp tắc màu sắc thay đổi trở nên sẫm hơn, tâm niệm vừa động, Lâm Phong thoát ra khỏi không gian này trở lại thế giới thực tế.
Trời vẫn là vùng trời kia, thân thể Lâm Phong nằm ở đó vẫn giống như trước đây, không cảm giác có mối liên hệ với pháp tắc ngoại giới, mà vừa rồi vị trí không gian thế giới kia vậy mà lại là. . .thế giới Vũ Hồn.
- Ta đã đến Vũ Hoàng rồi nhưng vì sao trời không thừa nhận?
Trong lòng Lâm Phong sinh ra một ý nghĩ hoang đường, nhưng thật sự không thể nào tưởng tượng ra một lý do tốt hơn để giải thích tất cả những điều này, nghịch loạn thương thiên thật sự chẳng lẽ muốn hắn đối kháng với trời, Vũ Hồn trung thiên địa mới mở.
Cách đó không xa ánh mắt Thanh Phượng nhìn sang bên này, thấy Lâm Phong ở đằng kia ngẩn người trong lòng không khỏi cảm khái, hi vọng hắn không nên quá mức bi thống, lại té xỉu bên bờ vực, xem ra không thể nào thành Hoàng đả kích quá lớn với hắn.
Nàng cũng không biết, giờ phút này Lâm Phong lại đang suy nghĩ rằng nếu như hắn phóng thích Vũ Hồn liệu sẽ có thay đổi gì?
Lâm Phong cũng không vội vã thử nghiệm, tái động tâm niệm, ý niệm lần nữa tiến vào trong thế giới Vũ Hồn, Vũ Hồn của hắn chính là một thế giới!
Trên đỉnh núi xanh, phía xa có một người cuồn cuộn đi đến, thanh niên Ô của Yêu tộc.
Ô đến bên cạnh Thanh Phượng, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua Lâm Phong nơi xa rồi nói:
- Thanh Phượng, sao vẫn chưa trục xuất tên phế vật này khỏi Yêu tộc chúng ta?
Thanh Phượng lãnh đạm nhìn Ô nói:
- Chuyện của ta thì liên quan gì tới ngươi?
- Thanh Phượng, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thê tử của ta, sao có thể ngày ngày sống chung với nhân loại chứ hơn nữa còn là người bị thiên vứt bỏ.
Ô có chút không vui, Lâm Phong đã ở lại vài trên trên thanh phong này rồi.
- Rời khỏi thanh phong của ta.
Thanh Phượng lạnh nhạt nói.
- Hừ.
Thần sắc Ô hiện lên hàn quang, nói:
- Thanh Phượng, ta có cảm giác mình sắp bước vào cảnh giới Yêu Hoàng, lần này ta sẽ bế quan, chờ tới khi xuất quan ta sẽ tìm phụ thân ngươi cầu hôn.
Dứt lời, Ô lướt đi như một cơn gió, con ngươi băng lãnh vẫn không quên quét qua Lâm Phong một chút.
Lâm Phong cũng không để ý tới chuyện xảy ra bên này, giờ đây hắn đang đắm chìm trong thế giới của mình, đó là thế giới Vũ Hồn cũng là tiểu thế giới, hắn suy nghĩ, về sau tiểu thế giới của hắn có thể giấu người hay không? Như vậy ai cũng khó có khả năng công kích được rồi.
Khi Lâm Phong lần nữa mang ý niệm chìm vào thế giới hiện thực, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, hơi thất thần.
Trời vứt bỏ, hai thế giới lại không dung hợp sao!
- Pháp tắc, ta vẫn không thể nào mượn pháp tắc thiên địa này.
Lâm Phong thầm than, vươn tay, lập tức lực lượng pháp tắc đại địa lan rộng, pháp tắc đại địa màu đậm mang theo khí tức hắc ám nhè nhẹ dường như mạnh hơn một chút, trong thế giới Vũ Hồn hắn có thể tăng cường lực lượng pháp tắc nghĩa hắn có thể tu luyện cường đại hơn, tiếp tục hướng leo lên cảnh giới cao hơn.
Trong một khắc, một hồi thiên uy khủng bố từ trên trời giáng xuống, khiến cho Lâm Phong giương mắt lên nhìn, một âm thanh ầm ầm truyền ra, oanh tạc bên ngoài.
- Hử?
Lâm Phong nhíu mày, hắn cảm giác có một cỗ thiên uy tựa hồ tập trung lên người hắn nhưng lại bị tiểu thế giới Yêu giới ngăn chặn.
- Ầm ầm!
Lại có một âm thanh trầm đục cuồn cuộn nện như điên xuống, giờ khắc này rất nhiều cường giả Yêu giới đặt chân trong hư không, nhìn về thanh phong nơi xa.
Ánh mắt lão yêu Toan Nghê nhìn chằm chằm bên cạnh, cau mày, đây là có chuyện gì? Còn có người dám công kích Yêu giới của hắn?
Nhưng phương hướng thanh phong, chẳng lẽ động tĩnh này do lão đại gia hỏa kia làm ra?
- Ầm ầm!
Thiên uy vẫn khủng bố như vậy giống như số lượng hữu lực không ngừng cuồng mãnh oanh xuống, nhưng tiểu thế giới Yêu giới quá vững chắc, thiên uy tựa hồ vẫn xa xa không đủ, oanh không rơi.
- Ông!
Một trận cuồng phong cuốn qua, trên đỉnh núi xanh, một bóng người già nua cuồng bá đạp đến, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm phương hướng Lâm Phong như Lâm Phong là mục tiêu của cổ thiên uy.
- Thu hồi lực lượng pháp tắc của ngươi lại.
Lão nhân già nua nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhìn người già nua cuồng bá một chút lập tức tâm niệm vừa động, lực lượng pháp tắc biến mất, quả nhiên sau khi pháp tắc biến mất thì cổ thiên uy kia cũng theo thời gian dần trôi qua mà tiêu tan hết, Yêu giới lại được yên tĩnh trở lại.
- Tại sao có thể như vậy?
Đồng tử Lâm Phong ngưng lại, pháp tắc của hắn khiến ông trời phẫn nộ?
- Lão gia hỏa, đây là có chuyện gì?
Thanh Phượng hỏi người già nua kia, lúc này ánh mắt thân ảnh già nua nhìn về phía phương xa, quát:
- Nơi này không có việc gì, tất cả đi về đi.
Sóng âm kinh khủng nổ vang trong hư không lập tức đám người Yêu giới đều nhao nhao ra về, không ai đi tới thanh phong nữa.
Ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt sắc nhọn, tiểu tử này tu luyện được bảy hệ pháp tắc nhưng pháp tắc bất hàng, trời muốn vứt bỏ hắn, hôm nay khi pháp tắc tái hiện không ngờ đã dẫn tới thiên uy, như trời đang phẫn nộ, tựa hồ là hoàng kiếp chân chánh.
- Thứ này vẫn thật sự có, trời không dung tha hắn pháp tắc tồn tại?
Trong lòng lão nhân nghĩ đến, nếu như quả thật Hoàng kiếp vậy cũng phải mang hắn ra ngoài tìm nơi tốt.
- Ngươi cảm thấy nếu như hôm đó uy lực đánh lên người ngươi thì sẽ thế nào?
Lão nhân hỏi Lâm Phong.
- Khó có thể thừa nhận.
Lâm Phong nhìn lão giả nói, hắn suy đoán, người cứu hắn chính là lão giả trước mắt rồi.
- Ta giúp ngươi lấy Thiên Diễn bàn cờ, ở đây chờ ta, đừng có phóng thích lực lượng pháp tắc của ngươi nữa.
Lão nhân dặn dò Lâm Phong một tiếng, Lâm Phong giờ phút này vân hơi mờ mịt, nhẹ gật đầu, nghịch loạn thương thiên, trời muốn trừng phạt hắn ư!
Nếu như thiên uy này muốn trừng phạt hắn thì muốn nhờ vào sức chống cự của Thiên Diễn bàn cờ, nếu không hắn sẽ chết trong tay thiên uy!
Bước chân lão nhân vượt qua hư không, trong giây lát đã biến mất để lại Thanh Phượng còn đang mờ mịt không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.